Chị dâu tương lai từng coi thường tôi, 1 năm sau phải cúi đầu xin tôi cứu lấy hôn nhân của cô ta

Chị dâu tương lai từng coi thường tôi, 1 năm sau phải cúi đầu xin tôi cứu lấy hôn nhân của cô ta

1. Lần đầu ra mắt – cú tát âm thầm

Tôi tên Yến, 26 tuổi. Khi lần đầu theo anh trai về quê để ăn giỗ bà nội, tôi gặp chị dâu tương lai – Phương, khi đó là bạn gái lâu năm của anh tôi. Cô ta đẹp, ăn nói khéo léo, làm nhân viên tín dụng tại một ngân hàng tư nhân.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tôi thấy rõ một điều: cô ta xem thường tôi.

Trong bữa cơm, khi tôi kể mình mới nghỉ làm ở công ty để khởi nghiệp, cô ta nhếch môi:

“Em làm spa online à? Giờ ai cũng làm mà, cạnh tranh dữ lắm, trụ nổi không?”

Tôi chỉ cười.

2. Lễ cưới với ánh mắt lạnh lùng

Khi anh tôi cưới, tôi mặc một chiếc váy đen đơn giản, phụ giúp họ hàng. Phương bước ngang tôi, liếc từ đầu đến chân và nói nhỏ:

“Lúc nào có tiền, chị gửi em tấm voucher chăm sóc da nhé. Mặt em… cần lắm đó.”

Câu đó là vết cắt.

Tôi không phản ứng. Tôi chỉ nhớ.

3. Một năm làm nên chuyện

Sau lễ cưới, tôi quay lại Sài Gòn. Không lâu sau, tôi mở chuỗi chăm sóc da theo hình thức online-to-offline – khách đặt app, tư vấn từ xa, được cử kỹ thuật viên đến tận nhà.

Tôi không chỉ làm đẹp. Tôi cung cấp trải nghiệm.

Ba tháng sau, tôi gọi vốn thành công vòng pre-seed. Một năm sau, tôi có ba chi nhánh và hơn 5000 khách hàng trung thành.

Ngày tôi lên tạp chí doanh nhân trẻ, có người tag tôi vào một status… của Phương.

4. Tin nhắn lúc nửa đêm

23h14, tôi nhận tin nhắn từ chị ta:

“Chị cần gặp em. Gấp.”

Tôi im. 5 phút sau, một tấm ảnh được gửi tới – là ảnh một người phụ nữ lạ đang ôm chồng chị ta trong quán cafe.

“Anh em… có người khác. Chị không biết làm gì nữa. Chị biết em hiểu ảnh nhất. Giúp chị…”

5. Lật ngược vị thế

Tôi ngồi nhìn ảnh, rồi nhắn lại:

“Em từng bị chị chê, bị nhìn như không có giá trị. Giờ chị đến xin giúp. Vì em có một thứ mà chị không có: Sự tôn trọng.”

Phương xin lỗi. Lần đầu tiên tôi thấy chị ta không son phấn, không kiêu hãnh, chỉ là một người phụ nữ đang mất dần chỗ dựa.

Tôi không hả hê. Nhưng tôi hiểu: mỗi người sẽ phải học cách cư xử với người khác – sớm hay muộn, bằng tình cảm, hoặc bằng cái giá phải trả.

Tiếng Việt