Tôi từng bị bạn trai bỏ rơi vì nhà không có hộ khẩu thành phố – 7 năm sau tôi là chủ đầu tư khu nhà mà gia đình anh ta đi thuê

Tôi từng bị bạn trai bỏ rơi vì nhà không có hộ khẩu thành phố – 7 năm sau tôi là chủ đầu tư khu nhà mà gia đình anh ta đi thuê

 

Tôi tên là Trinh, năm nay 32 tuổi. Ngày tôi viết lại câu chuyện này, tôi đang ngồi trong văn phòng dự án khu dân cư cao cấp tại Thủ Đức, phía dưới là 56 căn nhà phố mới vừa bàn giao.

Một trong số đó – căn số B17 – đang có người dọn vào. Gia đình đó vừa thanh toán đợt thuê đầu tiên cho công ty tôi.

Người thanh toán là một người phụ nữ, tay đeo đồng hồ mạ vàng, đi cùng một người đàn ông mặc sơ mi trắng cũ, tóc hoa râm.

Là ba mẹ người yêu cũ của tôi.

Tôi gặp Phong năm tôi 23 tuổi, là sinh viên năm cuối ngành Kinh tế. Tôi đi làm thêm phục vụ tại một tiệc cưới thì anh đến dự cùng bạn. Anh xin số tôi, nói chuyện nhẹ nhàng, thông minh, lễ phép.

Chúng tôi yêu nhau 2 năm. Tôi đưa anh về quê tôi – một huyện giáp ranh Tây Ninh, nhà mái tôn, đất trồng đu đủ sau vườn.

Tôi không giấu gì cả. Tôi nói rõ:

“Nhà em không có hộ khẩu thành phố. Mẹ em bán cơm, ba làm phụ hồ. Em sẽ cố gắng tự lo.”

Phong không nói gì. Anh chỉ cười:

“Anh yêu con người em. Không phải cái sổ hộ khẩu.”

Tôi tin. Tôi còn nấu cơm mang lên cho anh mỗi ngày. Làm thêm buổi tối để tiết kiệm cho tương lai hai đứa. Tôi luôn nghĩ: nghèo thì cùng cố. Chứ yêu là vì nhau.

Cho đến một ngày, Phong dắt tôi về nhà anh.

Căn nhà 3 tầng ở Bình Thạnh. Mẹ anh đeo vàng đầy tay, giọng sang sảng:

“Con bé này quê ở đâu con?”

“Dạ… Tây Ninh ạ.”

“Hộ khẩu tỉnh à?”

“Dạ, đúng ạ.”

Bà gật đầu, rồi từ đó chỉ gọi tôi là “nó”. Không còn “con bé” hay “Trinh”.

Bà nói với anh – ngay trước mặt tôi:

“Nó giỏi thì để nó học. Còn lấy vợ thì lấy đứa nào ngang hàng. Mẹ không muốn nhà mình thành nhà trọ từ thiện.”

Hai tháng sau, Phong nhắn một tin:

“Mình không hợp nữa em à. Anh cần một người có thể song hành lâu dài.”

Tôi chỉ gõ lại:

“Cảm ơn anh đã không nói dối thêm.”

Tôi xoá số. Không gặp lại.

Tôi dọn ra ở trọ. Làm trợ lý giám đốc một công ty xây dựng. Sau đó là nhân viên hợp đồng của một dự án nhà ở xã hội. Rồi tôi làm quản lý đất nền. Rồi tôi gặp một người thầy – người dạy tôi cách đầu tư bất động sản từ… vốn thấp.

Tôi không làm giàu nhờ “mối quan hệ”. Tôi mua đất vùng ven, gom lại, dựng phân khu. Làm từng bước, từng bước.

Năm 31 tuổi, tôi thành lập công ty TN Holding – phát triển dự án nhà phố cho thuê kết hợp thương mại nhỏ. Tôi tự đứng tên. Tự vay vốn. Tự làm từ bản vẽ đến ngày nghiệm thu.

Đầu năm nay, tôi cho thuê lại 30 căn đầu tiên. Một trong những đơn xin thuê là của ông Phạm Văn Dũng – về hưu, kèm vợ – bà Trương Kim Dung.

Tôi ký mà không nhìn tên.

Cho đến ngày gặp mặt bàn giao nhà – tôi bước xuống xe, bà Dung ngẩng lên, mắt mở to:

“Trinh?”

Tôi cười nhạt:

“Dạ, cô khoẻ không?”

Bà lúng túng:

“Con… là người cho thuê nhà này?”

“Dạ không cô. Con là chủ đầu tư.”

Không khí như đông lại.

Tôi không nói thêm gì. Chỉ gật đầu, mời họ vào ký biên bản.

Bà cố cười, nói:

“Nhìn con bây giờ… khác quá. Cô không ngờ.”

Tôi vẫn bình thản:

“Dạ, con vẫn không có hộ khẩu thành phố. Nhưng cũng đủ để ký cho người có hộ khẩu thuê nhà.”

Tôi về văn phòng, không nói gì với ai. Nhưng trong lòng có gì đó trọn vẹn.

Tôi không mong thấy họ khổ. Tôi không cần ai cúi đầu xin lỗi. Tôi chỉ muốn chính mình trưởng thành đến mức, mình không cần nhà người ta chấp nhận nữa.

Vài tuần sau, tôi nghe phong thanh: Phong làm marketing cho một công ty nội thất, lương không cao. Anh kết hôn với một cô gái có hộ khẩu Q.3, hiện đã ly hôn.

Tôi không liên hệ. Không tò mò. Không nhắc chuyện cũ.

Vì tôi hiểu:
Sự im lặng của người từng bị bỏ rơi, khi đã thành công, chính là tiếng vang lớn nhất.

 

Tiếng Việt