Tình Yêu Xuyên Lục Địa

Tình Yêu Xuyên Lục Địa

 

 


Giữa huyết thống và tình thân

“Cuối cùng, giữa huyết thống và tình thân, gia đình tôi đã chọn điều quan trọng hơn: tình yêu thương.”


1. Từ ngày mẹ mất…

Mẹ mất lúc tôi mới 5 tuổi, tôi lớn lên trong vòng tay của anh trai – anh Tuấn – và chị dâu – chị Hồng. Họ không có con suốt 5 năm đầu sau cưới, nên khi bé Bin chào đời, cả nhà mừng rỡ như trúng số.

Bin ra đời là tia sáng đầu tiên sau chuỗi ngày mưa giông trong căn nhà cấp 4 lụp xụp giữa làng quê Quảng Trị.

Anh Tuấn làm thợ hồ, chị Hồng bán rau ngoài chợ. Cuộc sống chật vật nhưng đầy tình yêu thương. Tôi học lớp 12, hay chở chị Hồng đi chợ bằng xe đạp, chiều về phụ trông Bin – đứa bé có đôi mắt đen lay láy, lúm đồng tiền duyên dáng, ai cũng yêu mến.


2. Bi kịch ập đến

Chị Hồng bị tai nạn giao thông. Xe tải lấn làn, chị chết tại chỗ. Anh Tuấn suy sụp, bỏ việc, chìm trong rượu.

Đúng một năm sau ngày mất của chị, bà nội lôi ra một phong bì cũ – là giấy xét nghiệm ADN mà chị Hồng gửi trước khi mất. Bà dặn, nếu có chuyện gì thì hãy mở ra.

Kết quả:
“Quan hệ huyết thống: Không có.
Xác nhận: Đứa trẻ không phải con ruột của anh Nguyễn Văn Tuấn.”

Cả nhà chết lặng.

  • Ông nội đập bàn: “Nó cắm sừng thằng Tuấn!”
  • Bà nội: “Không phải máu mủ thì không thể nuôi mãi được!”

Cuộc họp gia đình gấp rút. Phương án đưa bé Bin vào trại mồ côi hoặc gửi lên chùa được đưa ra. Tôi phản đối nhưng không ai lắng nghe.


3. Cuộc điện thoại định mệnh

Sáng hôm sau, khi đi lấy thư cho bà, chị nhân viên bưu điện đưa tôi mảnh giấy ghi số điện thoại. Một người phụ nữ Bắc gọi hỏi:

“Em là… Trinh. Em muốn hỏi… bé Bin… cháu còn sống không? Em là mẹ ruột của cháu…”

Cô kể:

  • 6 năm trước sinh con tại bệnh viện tỉnh.
  • Sinh khó, mê man 2 ngày. Khi tỉnh lại thì được báo con đã mất.
  • Vài tháng trước thấy ảnh bé Bin trên Facebook, giống y đứa con từng sinh.
  • Cô nghi ngờ có một vụ tráo con.

4. Sự thật đau lòng

Tôi kể lại với anh Tuấn. Anh im lặng, rồi nói:

“Nếu nó không phải con chị mày luôn…”

Chúng tôi hẹn gặp chị Trinh ở Đà Nẵng. Chị run run, nhìn Bin với ánh mắt rớm lệ:

“Trời ơi, đúng là nó… cách nó nói chuyện giống hệt thằng Bông của em…”

Chúng tôi đưa ra kết quả xét nghiệm ADN:

“Người phụ nữ tên Nguyễn Thị Trinh là mẹ ruột hợp pháp của bé Nguyễn Quốc Bảo (tức Bin).”


5. Giữa hai dòng máu

Không ai nói được gì. Anh Tuấn hỏi:

“Cháu về với mẹ ruột… có phải tốt hơn không?”

Nhưng chị Trinh chỉ rơi nước mắt:

“Em không giành lại cháu đâu. Em chỉ mong được gặp con thỉnh thoảng, được gọi là mẹ một lần… vậy là đủ.”


6. Quyết định cuối cùng

Gia đình họp lại. Ông nội cứng rắn:

“Vậy càng phải trả nó về cho mẹ ruột. Nuôi mấy năm là đủ rồi.”

Anh Tuấn đứng lên nói:

“Nếu mọi người muốn đưa Bin đi… thì con đi cùng nó.”

“Nó không phải máu mủ, đúng. Nhưng con là người bế nó từ lúc lọt lòng. Nó gọi con là ba suốt mấy năm trời. Giờ biểu con đưa nó vào chùa? Con không làm được.”

Cuộc họp tan trong im lặng.


7. Một kết thúc có hậu

Vài tháng sau, chị Trinh dọn về làng bên, mở tiệm may nhỏ. Cuối tuần, chị ghé thăm Bin.

  • Ban đầu, Bin gọi là “cô Trinh”, sau chuyển thành “mẹ Trinh”.
  • Anh Tuấn vẫn là “ba Tuấn”.

Bà nội từng ghét bỏ, giờ lại thở dài:

“Lúc chị Hồng mất, nếu không có thằng nhỏ, chắc thằng Tuấn cũng đi luôn rồi. Nó không phải cháu ruột, nhưng là ơn nghĩa trời cho.”


8. Hạnh phúc giản dị

Một năm sau, tôi về quê, thấy:

  • Bin lớn, biết nhặt rau với ông nội.
  • Nắm tay mẹ Trinh đi chợ.
  • Ngồi trên lưng ba Tuấn khi anh cắt cỏ.

Tôi hỏi nó:

“Bin à, con thấy nhà mình có kỳ lạ không?”

Nó cười toe toét:

“Không đâu chú. Con có tới hai người mẹ, một ba, một bà, một ông… mà ai cũng thương con hết.”


Trong tất cả mọi mối quan hệ trên đời, điều khiến người ta gắn bó không chỉ là huyết thống, mà là tình yêu thương.
Và gia đình tôi đã chọn điều quan trọng hơn cả máu mủ – đó là tình người.


 

Tiếng Việt