Anh mãi là của em

Anh mãi là của em

Dưới ánh trăng rằm tỏa sáng như một chiếc đèn lồng khổng lồ treo lơ lửng giữa đêm, làng chài nhỏ nằm im lìm bên rặng dừa nước, chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng dế kêu đều đều trong đám cỏ dại. Gió biển mặn mòi thổi qua những mái nhà lợp ngói đỏ phủ đầy rêu phong, mang theo hơi thở quen thuộc của quê hương mà Thành đã hằng nhớ trong suốt tám năm trời xa cách. Anh bước những bước chậm rãi trên con đường đất quen thuộc, lòng ngập tràn một cảm giác kỳ lạ, vừa nao nao hạnh phúc lại vừa đầy ắp lo âu. Tám năm, không phải là quá dài nhưng cũng đủ để làm thay đổi muôn vàn thứ, đủ để một kẻ ra đi từ thuở còn trẻ dại trở về với dáng vẻ của một người đàn ông từng trải, với đôi mắt đã in hằn những nếp nhăn của sóng gió cuộc đời và những trải nghiệm nơi đất khách quê người. Nhưng trái tim anh, nơi sâu thẳm nhất, vẫn nguyên vẹn hình bóng của một cô gái tên Mai, người mà anh đã hứa sẽ trở về, người mà anh viết thư tay gửi về mỗi tháng dù đôi khi không nhận được hồi âm, người mà anh thầm gọi trong vô vàn đêm mất ngủ: “Anh mãi là của em”.

Căn nhà nhỏ của Mai nằm ở cuối con đường, khuất sau một khóm tre già. Ánh đèn dầu le lói hắt ra từ khung cửa sổ nhỏ, in bóng một thân hình mảnh khảnh đang cúi xuống bên khung cửi. Tiếng thoi đưa “lách cách” đều đều, âm thanh đã ăn sâu vào tiềm thức Thành từ thuở ấu thơ, giờ nghe lại mà lòng anh nghẹn lại. Anh đứng im lặng hồi lâu trước cổng, hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, rồi cuối cùng cũng đẩy cánh cổng tre cũ kỹ. Tiếng “cót kẹt” của cánh cổng làm tiếng thoi đưa bỗng ngừng bặt. Bóng người bên trong khung cửa sổ khẽ giật mình, rồi một khuôn mặt hiện ra.

Thành tưởng chừng tim mình ngừng đập. Đó vẫn là khuôn mặt ấy, khuôn mặt đã in hằn trong trái tim anh, nhưng không còn là cô gái mười tám đôi mươi rạng rỡ ngày nào. Nước da nâu mật ong giờ đã điểm những vết chân chim nơi khoé mắt, đôi mắt đen láy vẫn sáng nhưng chất chứa một nỗi buồn mênh mang, và đôi môi từng hay cười tươi tắn giờ khẽ mím chặt, như đang nén chặt bao cảm xúc. Cô nhìn anh, đôi mắt mở to, không nói không rằng, như thể đang nhìn một bóng ma hiện về từ quá khứ.

“Mai,” giọng Thành khàn đặc, vang lên trong không gian tĩnh mịch nghe rõ mồn một. “Anh… anh về.”

Mai vẫn im lặng. Đôi tay cô run run nắm chặt lấy khung cửa, những ngón tay thon dài, chai sạn vì công việc dệt vải, trắng bệch. Một lúc lâu sau, giọng cô mới cất lên, nhẹ như gió thoảng, nhưng đầy vẻ ngờ vực: “Thành? Thật là… anh?”

“Là anh,” Thành bước lại gần, từng bước một, sợ rằng nếu bước quá nhanh, hình bóng trước mắt sẽ tan biến như một ảo ảnh. “Anh đã hứa sẽ trở về mà. Giờ anh đây.”

Nhưng thay vì chạy ùa vào lòng anh như trong những giấc mơ anh hằng ấp ủ, Mai lùi lại một bước. Ánh mắt cô từ ngỡ ngàng chuyển sang hoảng hốt, rồi thành một nỗi đau đớn tột cùng. “Sao bây giờ anh mới về?” giọng cô nghẹn lại. “Sao… sao anh không về sớm hơn? Chỉ một năm… chỉ cần một năm thôi…”

Rồi từ trong bóng tối, một cậu bé chừng bảy tám tuổi chạy ra, núp sau lưng Mai, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn người đàn ông lạ mặt. “Mẹ ơi, ai thế mẹ?” cậu bé hỏi.

Tiếng “mẹ” đó vang lên như một nhát dao đâm thẳng vào tim Thành. Anh chết lặng, mắt không rời cậu bé. Rồi anh nhìn Mai, ánh mắt chất vấn đầy đau khổ. “Đây là… con của em?”

Mai gật đầu, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má. “Nó tên là An. Con trai của em.” Cô ôm lấy đứa bé, như tìm kiếm sự bảo vệ. “Anh đi rồi, em đợi anh. Một năm, hai năm… rồi ba năm. Ba năm không một lời hồi âm. Ba năm em sống trong sự dèm pha của hàng xóm, sự thất vọng của cha mẹ. Rồi… rồi em không thể đợi được nữa. Mẹ em ốm nặng, nhà không có tiền, em…”

“Anh vẫn gửi thư về,” Thành ngắt lời, giọng run run. “Anh gửi thư đều đặn mỗi tháng. Gửi tiền về. Sao em không nhận được? Sao?”

Mai lắc đầu, nước mắt rơi không ngớt. “Không. Em không nhận được gì cả. Chỉ một lá thư đầu tiên anh báo đã đến nơi an toàn. Rồi sau đó… im bặt. Em tưởng anh… em tưởng anh đã quên em, hoặc tệ hơn, đã gặp chuyện chẳng lành. Em đã khóc đến mù cả mắt. Rồi em phải sống, Thành ạ. Em phải sống cho mẹ, cho bản thân em. Ông Dương, người hàng xóm cũ, ông ấy đã giúp đỡ gia đình em rất nhiều. Rồi… rồi em cùng ông ấy có với nhau đứa con này. Nhưng ông ấy cũng đã mất vì một cơn bão cách đây năm năm rồi.”

Sự thật phũ phàng ập xuống đầu Thành như một gáo nước lạnh. Anh hiểu ra mọi chuyện. Những lá thư, những đồng tiền anh gửi về, tất cả đã bị ngăn chặn. Bởi ai? Có lẽ là bởi cha mẹ anh, những người luôn phản đối mối quan hệ của họ, cho rằng Mai không xứng đáng với con trai mình. Hoặc có lẽ là một sự trớ trêu nào đó của số phận. Giờ đây, hối tiếc và giận dữ không còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả đã quá muộn.

Nhưng tình yêu anh dành cho Mai, thứ tình yêu đã giúp anh vượt qua bao khó khăn nơi xứ người, thứ tình yêu mà anh đã nuôi dưỡng suốt tám năm trời, không dễ gì tan biến. Anh nhìn cô, người đàn bà đã hy sinh tuổi thanh xuân, đã chịu bao tủi nhục, và anh không thấy trách cứ, chỉ thấy xót xa vô cùng.

“Anh không biết,” anh thều thào. “Anh xin lỗi, Mai. Anh xin lỗi.”

Đêm đó, Thành không về nhà. Anh ngồi trên bãi biển, nơi họ từng hẹn hò, nhìn ra mặt biển đen thẫm dưới ánh trăng, lòng quặn thắt. Mai cũng không ngủ được. Cô ngồi bên khung cửa, nhìn ra bóng dáng cô độc của người đàn ông ngoài xa, nước mắt rơi ướt đẫm tà áo. Trái tim cô như bị xé làm đôi. Một bên là tình yêu đầu đời sâu đậm, người đàn ông mà cô từng nguyện gắn bó cả đời. Một bên là hiện thực phũ phàng, đứa con nhỏ và những trách nhiệm không thể chối bỏ.

Những ngày sau đó, Thành vẫn ở lại làng. Anh tìm cách bù đắp cho Mai và đứa bé. Anh sửa lại căn nhà cho cô, dạy cậu bé An học chữ, kể cho cậu nghe những câu chuyện về thế giới rộng lớn bên ngoài. Anh không đòi hỏi gì, chỉ âm thầm ở bên cạnh, chăm sóc họ theo cách mà anh có thể. Tình cảm của cậu bé An dành cho Thành ngày một lớn. Còn Mai, trái tim giá lạnh bao năm của cô dần được hơi ấm tình yêu cũ sưởi nóng. Nhưng cô vẫn giữ một khoảng cách, bởi danh phận của cô giờ đây không cho phép cô mơ những giấc mơ xa xôi.

Rồi một cơn bão lớn ập đến. Gió gào thét dữ dội, sóng biển cuồng nộ đe dọa nhấn chìm làng chài. Mọi người đều đã vào nơi trú ẩn an toàn, nhưng Thành chợt nhớ ra: chiếc thuyền nhỏ – kỷ vật duy nhất của ông Dương để lại cho Mai và An – vẫn còn buộc ở bến. Đó là sinh kế của họ. Không chút do dự, anh lao ra ngoài trong mưa gió.

Mai hốt hoảng khi phát hiện ra anh không có trong nhà trú bão. Cô chạy đi tìm, và kinh hoàng khi thấy bóng anh đang vật lộn với sóng dữ để giữ con thuyền. Một con sóng lớn ập đến, cuốn phăng anh đi.

“THÀNH!” Tiếng kêu của cô thảm thiết, xé toang không gian hỗn loạn.

Như một phép màu, hoặc có lẽ là sức mạnh của tình yêu, Thành đã không bị cuốn trôi. Anh bám được vào một mỏm đá, và rồi cố gắng lết được vào bờ, kiệt sức. Mai chạy đến, ôm lấy thân thể lạnh ngắt và đầy thương tích của anh, khóc nức nở.

“Em tưởng em đã mất anh lần nữa! Em không thể chịu được nữa! Không thể!” cô van nài, giọng đầy hoảng loạn.

Thành mở mắt, nhìn cô, nở một nụ cười yếu ớt. “Anh đã hứa với em rồi mà. Anh mãi là của em. Sóng to gió lớn cũng không thể nào đưa anh đi xa em được nữa đâu.”

Khoảnh khắc ấy, mọi rào cản, mọi tủi hờn, mặc cảm trong lòng Mai đều sụp đổ. Cô biết, dù quá khứ có đau thương, dù hiện tại có trắc trở, thì trái tim cô và trái tim anh vẫn chỉ thuộc về nhau. Họ ôm chặt lấy nhau giữa trời đất dông bão, như hai mảnh ghép cuối cùng cũng tìm thấy nhau sau bao lưu lạc.

Sau cơn bão, bình minh lên trên làng chài đổ nát. Nhưng với Thành và Mai, đó là một bình minh mới của cuộc đời họ. Họ biết sẽ còn nhiều khó khăn, nhiều lời dị nghị, nhưng giờ đây họ đã sẵn sàng đối mặt cùng nhau. Thành không còn là chàng trai trẻ khờ dại ngày xưa, anh đã trở về với một tình yêu kiên định và một trái tim bao dung. Mai không còn là cô gái yếu đuối chỉ biết chờ đợi, cô đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và giờ đây cô có thêm động lực để chiến đấu cho hạnh phúc.

Họ cùng nhau xây dựng lại tổ ấm, không chỉ là ngôi nhà bằng gỗ, mà là một mái ấm thực sự, nơi có tiếng cười của cậu bé An, có tiếng thoi đưa “lách cách” đều đặn, và có tình yêu của họ, thứ tình yêu đã vượt qua sóng gió cuộc đời để cuối cùng cũng tìm được bến bờ. Và Thành, anh vẫn thường thì thầm bên tai Mai mỗi khi đêm về: “Dù chuyện gì xảy ra, dù quá khứ thế nào, thì trái tim này, anh mãi là của em.” Câu nói ấy, giờ đây, không còn là lời hứa của một chàng trai lãng mạn, mà là sự khẳng định của một người đàn ông đã trải qua mất mát và thấu hiểu giá trị đích thực của tình yêu và sự thuộc về.