Ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày đổ những tia nắng yếu ớt, đỏ rực như máu lên những bức tường đá phủ đầy rêu phong của lâu đài cổ Eldoria, nơi đã bị lãng quên từ hàng thế kỷ trong một thung lũng heo hút. Elias, một nhà sử học trẻ với đôi mắt sáng ngời đam mê và trái tim đầy nhiệt huyết, lần mò trong căn hầm tối om dưới những bậc thang gỗ mục nát. Bụi bặm hàng trăm năm kích thích khứu giác anh, mỗi hơi thở như uống cạn cả lịch sử. Chính sự đam mê điên cuồng với những bí ẩn chưa có lời giải về Triều đại Vua Alistair Đệ Tam, vị vua đã biến mất một cách bí ẩn cùng chiếc chìa khóa thời gian huyền thoại, đã dẫn anh đến nơi này. Tay anh lần theo một khe nứt lạ trên tường, không giống bất kỳ vết nứt tự nhiên nào anh từng thấy. Nó quá thẳng, quá hoàn hảo. Với một tiếng rên rỉ bằng đá vang lên trong không gian chật hẹp, một mảng tường lùi vào, để lộ một căn phòng bí mật không lớn hơn một tủ quần áo. Ở trung tâm, trên một bệ đá thô sơ, một vật thể phát sáng nhẹ trong bóng tối. Trái tim Elias như ngừng đập. Đó không phải là cổ vật thông thường. Nó là một khối thạch anh tím hình bát giác hoàn hảo, lớn bằng bàn tay anh, bên trong nó, những tia sáng lấp lánh như dải ngân hà thu nhỏ chuyển động xoáy tròn không ngừng nghỉ. Một năng lượng nguyên thủy, cổ xưa và hùng vĩ rung động từ nó, xuyên qua da thịt, thấu vào tận xương tủy anh. Anh biết, ngay lập tức và chắc chắn, đây chính là Chìa Khóa Mặt Trời – chìa khóa mở ra Cánh Cổng Thời Gian mà huyền sử nhắc đến.
Elias mang khối thạch anh về phòng thí nghiệm tạm bợ của mình, lòng đầy hỗn hợp giữa kích thích tột độ và nỗi sợ hãi mơ hồ. Anh dành nhiều ngày tiếp theo để nghiên cứu nó, nhưng mọi thiết bị hiện đại đều bất lực. Máy quét phóng xạ chỉ hiện lên một màn hình trống rỗng, máy đo năng lượng nhảy số loạn xạ rồi cháy xém. Khối đá dường như tồn tại ngoài mọi quy luật vật lý đã biết. Một đêm, trong lúc mệt mỏi, lòng bàn tay anh áp vào bề mặt mát lạnh của nó, những tia sáng tím bên trong bỗng bùng lên dữ dội. Một luồng ánh sáng chói lòa phóng ra, quét ngang căn phòng, và trên bức tường trắng, những hình ảnh bắt đầu hiện lên. Không phải là hình ảnh rõ nét, mà như những giấc mơ bằng ánh sáng: những chiến binh áo giáp lấp lánh dưới một mặt trời khác, những tòa tháp chọc trời bằng pha lê, một bầu trời đêm với hai mặt trăng… Và rồi, một bóng người hiện ra. Một phụ nữ với mái tóc bạch kim và đôi mắt thẳm sâu chứa đựng nỗi buồn của cả thiên niên kỷ. Giọng nói của cô, không phải từ tai mà vang lên trực tiếp trong tâm trí Elias, đầy vẻ khẩn thiết và mệt mỏi: “Kẻ thức tỉnh… anh đã tìm thấy Chìa Khóa. Nhưng thời gian không phải là dòng sông để anh bơi ngược dòng. Nó là một mạng nhện mong manh. Mỗi sợi tơ anh chạm vào, một thực tại mới sụp đổ. Đừng mở cánh cổng. Hãy phá hủy nó. Phá hủy nó trước khi Bóng Tối của Quá Khứ tìm thấy anh…” Hình ảnh tan biến, để lại Elias trong căn phòng tối om, mồ hôi lạnh toát ra và trái tim đập thình thịch như trống trận. Lời cảnh báo đó không dập tắt được sự tò mò, ngược lại, nó như dầu đổ vào lửa. Ai là người phụ nữ đó? “Bóng Tối của Quá Khứ” là gì? Và tại sao phải phá hủy thứ quyền năng vĩ đại nhất vũ trụ?
Quyết định không thể khác được. Anh phải tìm Cánh Cổng. Dựa vào những tấm bản đồ cổ và các ghi chép rời rạc về vua Alistair, Elias tin rằng cổng không nằm trong lâu đài, mà trong một ngôi đền cổ bị chôn vùi giữa rừng sâu, nơi được gọi là Rừng Đen Vĩnh Cửu. Hành trình của anh qua khu rừng nguyên sinh đó là một cơn ác mộng. Những cái cây cổ thụ cao vút, tán lá dày đặc che kín cả mặt trời, biến ban ngày thành một màu xanh lục ảm đạm. Không khí ẩm ướt, nặng nề mùi mục nát và hương hoa kỳ lạ khiến đầu óc choáng váng. Những tiếng động lạ không rõ nguồn gốc vang lên từ phía sau những tảng đá phủ đầy nấm lạ, và đôi khi, Elias có cảm giác mình đang bị theo dõi bởi một thứ gì đó không phải là thú rừng. Sự cô độc và nỗi sợ hãi bủa vây, nhưng hình ảnh người phụ nữ bí ẩn và sự hứa hẹn về sự thật tối thượng thúc giục anh tiến lên. Cuối cùng, sau nhiều ngày vật lộn, anh cũng tìm thấy nó: một công trình bằng đá đen bóng loáng, không một chút rêu phong, nằm lặng lẽ trong một khe núi kín đáo. Nó không hề cổ kính hay hoang tàn. Nó trông mới nguyên, hoàn hảo đến rợn người. Ở trung tâm cánh cổng khổng lồ là một lỗ khóa hình bát giác, vừa khít với Chìa Khóa Mặt Trời.
Tay run run, Elias đưa khối thạch anh tím vào. Một sự ăn khớp hoàn hảo. Một giây im lặng chết người, rồi cả thế giới như nổ tung. Cánh cổng thức dậy. Những đường vân ánh sáng tím chạy dọc theo bề mặt đá đen, tạo thành một mạng lưới chằng chịt, rực rỡ đến mức làm chói cả mắt. Một cơn gió xoáy dữ dội nổi lên, cuốn lá cây và bụi đất thành một cột lốc. Rồi phần giữa cánh cổng, nơi đặc đặc một màu đen, bắt đầu loãng ra. Nó không còn là đá nữa, mà trở thành một màn sương mù ánh sáng, một tấm gương phản chiếu không thấy bản thân Elias, mà là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ: một sa mạc đỏ dưới bầu trời tím, với những tinh thể khổng lồ mọc lên như rừng. Sức hút từ nó mãnh liệt, không cưỡng lại được. Elias bước qua.
Cảm giác đó không thể nào diễn tả nổi. Anh không di chuyển, mà toàn bộ thực tại xung quanh biến dạng, kéo giãn, xoắn vặn. Màu sắc và âm thanh hòa vào nhau thành một thứ hỗn độn điên cuồng. Anh cảm thấy mình bị xé ra thành triệu mảnh, rồi lại ghép lại. Khi mọi thứ dừng lại, anh nôn thốc nôn tháo, đầu óc quay cuồng, nằm bẹp trên một mặt đất nóng bỏng. Bầu trời trên đầu anh là một màu tím thẫm kỳ lạ, và hai mặt trăng lơ lửng như hai con mắt khổng lồ nhìn xuống. Anh đã thành công. Anh đang ở một thời đại khác, một thực tại khác. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Những bóng người từ phía chân trời xuất hiện. Họ không phải là những cư dân hiếu kỳ. Họ là những chiến binh mặc áo giáp màu đồng đen, gương mặt lạnh lùng vô cảm, cầm trong tay những vũ khí phát ra thứ ánh sáng đen ngòm, thứ ánh sáng dường như nuốt chửng cả bầu trời tím. Và họ tiến thẳng về phía Elias. Anh hoảng hốt bò dậy, quay lại phía cánh cổng, nhưng nó đã đóng lại, chỉ còn là một tấm đá đen im lìm. Anh bị mắc kẹt. Trong giây phút tuyệt vọng đó, một bàn tay nắm lấy cánh tay anh. Elias giật mình quay lại. Chính là người phụ nữ với mái tóc bạch kim từ lần hiện ra trước đó. Khuôn mặt cô tái nhợt, đầy vẻ lo lắng. “Chạy đi!” Giọng cô vang lên trong đầu anh, đầy uy lực. “Chúng đã cảm nhận được sự xáo trộn năng lượng. Chúng đến để thu hồi Chìa Khóa và xâm chiếm thực tại của anh!”
Elias không kịp suy nghĩ, để cô kéo mình chạy vào một mê cung của những tảng đá và tinh thể khổng lồ. Tiếng bước chân nặng nề và những tiếng kêu lạnh lùng của những kẻ truy đuổi vang vọng sau lưng. Người phụ nữ, người tự xưng là Lyra, một Người Canh Giữ, giải thích trong lúc chạy. Cánh cổng không phải để du hành. Nó là một cơ chế ổn định, một trụ cột ngăn cách vô số thực tại song song. Vua Alistair không biến mất. Ông ta đã cố gắng sử dụng nó, và vô tình làm suy yếu hàng rào ngăn cách, để lộ tọa độ thực tại của ông ta cho một chủng tộc xâm lược từ một thời đại hủy diệt – chủng tộc mà cô gọi là Nullifiers, những Kẻ Hủy Diệt Thực Tại. Alistair, trong nỗi kinh hoàng, đã giấu Chìa Khóa và tự hủy hoại bản thân cùng mọi ghi chép để bảo vệ thế giới của mình. “Bóng Tối của Quá Khứ” chính là di sản của ông ta, một lỗ thủng mà Elias vừa mở toang hơn. Nullifiers không muốn chinh phục. Chúng muốn xóa sổ mọi thực tại không phải của chúng, biến mọi thứ trở về hư vô. Và giờ, chúng biết đường đến thế giới của Elias.
Họ chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng bị dồn vào chân tường. Trước mặt họ là vực thẳm, sau lưng là những kẻ hủy diệt đang tiến đến. Lyra nhìn Elias, đôi mắt cô giờ đây không còn nỗi buồn, mà là một sự quyết tâm khủng khiếp. “Chỉ còn một cách,” cô nói, giọng run nhẹ nhưng rõ ràng. “Chìa Khóa không thể bị phá hủy, nhưng nó có thể được thiết lập lại. Ai sở hữu nó, kẻ đó có thể đóng cánh cổng vĩnh viễn, khóa chặt nó từ phía bên này. Nhưng người đó sẽ mắc kẹt lại đây.” Elias nhìn cô, hiểu ra ý định. Anh định phản đối, nhưng nhìn vào ánh mắt cô, anh biết đó là lựa chọn duy nhất. Nullifiers đã đến quá gần. Lyra giật lấy Chìa Khóa từ tay Elias. “Về đi! Và đừng bao giờ cố tìm lại nó nữa!” Cô hét lên, rồi quay người chạy về phía những kẻ hủy diệt, Chìa Khóa trên tay phát sáng rực rỡ như một ngôi sao. Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên. Cánh cổng phía xa bỗng bùng sáng, rồi ánh sáng tắt ngấm. Sức hút của nó biến mất. Elias cảm thấy một cú hích mạnh từ phía sau, và anh ngã ngửa ra, xuyên qua tấm màn thực tại vừa mở ra.
Anh ngã lăn ra trên nền đất ẩm ướt của Rừng Đen. Trước mặt anh, cánh cổng đá đen giờ đã hoàn toàn vô hồn, không một tia sáng, không một rung động năng lượng. Nó chỉ còn là một phiến đá khổng lồ, chết cứng. Sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây và tiếng tim anh đập thình thịch. Sự phấn khích, niềm khao khát khám phá, tất cả đã tan biến, thay vào đó là một gánh nặng khủng khiếp đè lên vai. Anh đã chạm vào bí mật vĩ đại nhất, và suýt nữa đã trở thành kẻ phá hủy thế giới mình. Một người phụ nữ anh không biết tên, từ một thời đại không thể hiểu nổi, đã hy sinh để cứu lấy thực tại của anh. Elias lặng lẽ đứng dậy, người đau nhừ vì những vết thương và sự kiệt quệ tinh thần. Anh quay lưng lại với cánh cổng, bước đi trong đêm tối, mỗi bước chân nặng trĩu như mang cả ngàn