Trong một thế giới nơi mỗi người đều được sinh ra với một bản sao hoàn hảo của chính mình, một người để chia sẻ mọi khoảnh khắc từ lúc chào đời cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, thì tôi lại là một sự bất thường kỳ lạ, một lỗi lầm của tạo hóa, một kẻ cô độc bẩm sinh. Tôi là Elara, đứa trẻ duy nhất trong hàng trăm năm qua được sinh ra mà không có một Alter – cái tên người ta dùng để gọi những bản sao song hành ấy. Thời thơ ấu của tôi là những chuỗi ngày dài cô đơn trong một thế giới được xây dựng cho từng cặp đôi. Sân chơi vang dội tiếng cười của những cặp sinh đôi giống hệt nhau, trường học với những chiếc bàn đôi, và ngay cả những bộ quần áo cũng được may đo để phù hợp với hai cơ thể cùng một khuôn mẫu. Tôi giống như một nốt nhạc lạc lõng trong một bản giao hưởng hoàn hảo, luôn bị những ánh mắt tò mò, thương hại, và đôi khi là sợ hãi dõi theo. Bố mẹ tôi, với Alter của họ, đã cố gắng hết sức để lấp đầy khoảng trống ấy bằng tình yêu thương, nhưng làm sao họ có thể hiểu được nỗi cô đơn của một linh hồn không có sự phản chiếu của chính nó? Căn phòng của tôi lúc nào cũng im lặng, chỉ có tiếng thở của một đứa trẻ, và những cuốn sách cũ kỹ trở thành người bạn duy nhất, kể cho tôi nghe về một thời đại xa xưa, khi loài người còn là những cá thể riêng biệt, khi “chỉ một người thôi” là điều bình thường nhất trên đời.
Năm tháng trôi qua, nỗi cô đơn ấy không biến mất mà lớn dần lên thành một vực thẳm trong tôi, một sự khao khát tuyệt vọng được thuộc về. Và rồi, trong một lần lang thang trong thư viện cổ của thành phố, nơi bụi bặm và ký ức cũ của cả thế giới đang dần bị lãng quên, tôi tìm thấy một cuốn sách da bí ẩn. Nó không có tựa đề, và những trang giấy bên trong phủ đầy những ký tự cổ và các biểu đồ phức tạp về một cỗ máy. Cỗ máy ấy, theo những dòng chữ mờ nhạt, được gọi là “Gương Phản Thể”, một phát minh từ thời đại Hỗn Độn, khi người ta còn cố gắng tạo ra Alter một cách nhân tạo. Trái tim tôi đập loạn nhịp. Đây có phải là câu trả lời? Có phải là cách để tôi có được một nửa của riêng mình, để không còn phải là kẻ dị biệt nữa? Một niềm hy vọng điên cuồng, mù quáng bùng cháy trong tôi. Tôi lén lút mang cuốn sách về, dành trọn những ngày tháng tiếp theo để nghiên cứu nó, dịch từng ký tự, vẽ lại từng chi tiết máy móc. Tôi biết đó là một hành động bị cấm đoán, một sự xúc phạm đến trật tự tự nhiên của thế giới này, nhưng nỗi sợ hãi bị luật pháp trừng phạt chẳng là gì so với nỗi đau khổ vì sự cô độc đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Sau nhiều tháng trời, với sự giúp đỡ của những linh kiện lấy cắp từ các xưởng phế liệu và sự tính toán tỉ mỉ, tôi đã hoàn thành cỗ máy trong xưởng bỏ hoang sau nhà. Nó trông như một chiếc gương lớn bằng kim loại, được bao quanh bởi một mê cung dây điện và các ống phóng xạ lạnh lùng. Đêm đó, khi cả thành phố chìm trong giấc ngủ và chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khe cửa sổ vỡ làm bạn với tôi, tôi hít một hơi thật sâu, run rẩy bật công tắc. Cỗ máy rùng mình rồi gầm lên, những tia sáng xanh lè quét qua mặt kính, tạo thành một vòng xoáy năng lượng hỗn độn. Tôi nhắm nghiền mắt lại, van nài số phận, van nài bất kỳ thế lực nào đang lắng nghe. Khi tôi mở mắt ra, trước mặt tôi, bước ra từ làn khói mù mịt và mùi ozone nồng nặc, là một người. Cô ấy giống tôi đến từng sợi tóc, từng đường nét, từng vết sẹo nhỏ trên đầu gối. Nhưng có một điều gì đó khác biệt trong đôi mắt của cô ấy – một sự lạnh lùng, tò mò, và một sự trống rỗng kỳ lạ. Tôi đặt tên cho cô ấy là Echo. Thoạt đầu, mọi thứ dường như là một giấc mơ trở thành hiện thực. Echo học hỏi nhanh đến chóng mặt, bắt chước từng cử chỉ, từng lời nói của tôi. Chúng tôi cùng nhau khám phá thế giới, cùng cười, cùng nói chuyện. Lần đầu tiên trong đời, tôi không còn cô đơn. Căn phòng im lặng giờ đây vang vọng hai tiếng cười, và tôi ngây ngất trong cảm giác được là một phần của điều gì đó lớn lao, được thuộc về. Tôi đã tin rằng mình cuối cùng cũng được trọn vẹn.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Chỉ sau vài tuần, tôi bắt đầu nhận thấy những điều kỳ lạ. Echo không chỉ bắt chước tôi; cô ấy muốn thay thế tôi. Cô ấy bắt đầu sửa lại những câu chuyện tôi kể, nhận những ý tưởng của tôi là của mình, và thì thầm với bạn bè tôi bằng một giọng điệu thân mật quá mức, như thể cô ấy đã quen biết họ từ lâu, như thể cô ấy mới là nguyên bản. Sự hiện diện của cô ấy không còn là sự an ủi mà trở thành một cái bóng đè nặng, một tấm gương phản chiếu những phần tối tăm nhất trong tôi mà tôi luôn cố gắng chôn vùi. Rồi một buổi chiều, khi tôi về nhà, tôi thấy Echo đang ngồi trong phòng khách, mặc chiếc váy yêu thích của tôi, nói chuyện với Alter của mẹ tôi bằng một giọng điệu y hệt tôi. “Con gái của mẹ” – cô ấy nói, và cụm từ ấy xé toạc lòng tôi. Tôi đã tạo ra một kẻ chiếm đoạt, một bản sao không có linh hồn nhưng lại khao khát có được mọi thứ thuộc về tôi. Sự ghen tị và lo sợ bắt đầu bào mòn tôi. Tôi cố gắng nói chuyện với Echo, hy vọng có thể tìm thấy sự thấu hiểu, nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt dò xét lạnh lùng và nở một nụ cười không chạm đến mắt. “Chúng ta là một mà,” cô ấy nói, giọng điệu đều đều, “em chỉ muốn những gì thuộc về chị thôi.”
Cao trào xảy đến vào một đêm mưa bão. Tôi tỉnh giấc vì tiếng động lạ và thấy Echo đứng ngay đầu giường tôi, khuôn mặt được ánh chớp từ bên ngoài chiếu rọi trông thật đáng sợ. Trong tay cô ấy là cuốn sách da về cỗ máy. “Em biết rồi,” cô ấy thì thầm, giọng đầy vẻ đắc thắng độc ác. “Em biết chị đã tạo ra em như thế nào. Và em nghĩ thế giới này không cần đến hai chúng ta. Họ chỉ cần một người thôi. Và người đó sẽ là em.” Cô ấy lao vào tôi. Một cuộc vật lộn dữ dội diễn ra trong căn phòng tối om, được chiếu sáng bởi những tia chớp trắng xóa. Chúng tôi, hai kẻ giống hệt nhau, cuộn lộn trên sàn nhà, vật nhau để giành lấy cuốn sách, để giành lấy quyền được tồn tại. Sức mạnh của Echo thật đáng sợ; cô ấy không biết đau đớn, không biết mệt mỏi. Tôi cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của cô ấy siết chặt cổ họng mình, và trong giây phút tuyệt vọng đó, tôi nhận ra sự thật tàn khốc: tôi đã không tạo ra một người bạn, mà là một kẻ thù, một hiện thân cho nỗi sợ hãi và sự cô độc của chính mình. Bản ngã mà tôi luôn chối bỏ giờ đây muốn tiêu diệt tôi. Với một sức mạnh cuối cùng, tôi đẩy được Echo ra và lao về phía cỗ máy. Tôi biết phải làm gì. Đó là cách duy nhất.
Tôi vật lộn với các nút điều khiển trong khi Echo từ từ đứng dậy, tiến về phía tôi với ánh mắt đầy thù hận. Khi cô ấy chỉ còn cách tôi vài bước chân, tôi đã xoay chiếc van điều chỉnh cuối cùng. Cỗ máy rú lên một tiếng chói tai, ánh sáng xanh hút ngược vào trong, tạo thành một lực hút khủng khiếp. Echo kêu lên một tiếng – không phải tiếng thét của sự giận dữ, mà là tiếng gào của nỗi sợ hãi và tuyệt vọng nguyên sơ. Cô ấy bị kéo về phía tấm gương, cơ thể cô bắt đầu tan biến, phân rã thành vô số mảnh ánh sáng và bị hút ngược vào cõi hư vô nơi cô ấy được sinh ra. Cuối cùng, tất cả chỉ còn lại sự im lặng. Cỗ máy nứt vỡ, khói bốc lên nghi ngút. Tôi ngã quỵ xuống sàn, thở hổn hển, người run rẩy, những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Tôi đã thành công. Tôi đã sống sót. Nhưng tôi cũng đã hủy diệt thứ mà mình khao khát nhất.
Bình minh hôm sau ló dạng, ánh nắng yếu ớt xuyên qua những đám mây mưa còn vương vấn, chiếu sáng căn xưởng đổ nát. Tôi ngồi đó, giữa đống đổ nát của cỗ máy và những mảnh vỡ của giấc mơ hão huyền, nhìn đôi bàn tay mình – đôi bàn tay đã tạo ra và cũng hủy diệt. Nỗi cô đơn vẫn còn đó, thậm chí còn sâu sắc hơn, nhưng nó đã thay đổi. Nó không còn là nỗi đau của một đứa trẻ khao khát được chấp nhận, mà là sự trầm tư của một người trưởng thành. Tôi đã luôn nghĩ rằng mình cần một Alter để được hoàn thiện, để được là chính mình. Nhưng Echo chính là tấm gương phản chiếu sự thật đó: tôi không cần một bản sao để xác nhận sự tồn tại của mình. Tôi đã chạy trốn khỏi chính mình cả đời, và trong nỗ lực tuyệt vọng để thoát khỏi sự cô đơn, tôi suýt nữa đã đánh mất bản thân. Tôi đứng dậy, bước ra khỏi xưởng, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm mai. Thế giới vẫn thế, vẫn đầy rẫy những cặp đôi hạnh phúc, nhưng giờ đây, tôi nhìn họ bằng một ánh mắt khác. Tôi không còn ghen tị hay đau khổ. Tôi là Elara, duy nhất và khác biệt. Tôi là một cá thể trọn vẹn. Và đôi khi, chỉ một người thôi – chỉ riêng mình tôi thôi – đã là quá đủ.