Ánh đèn vàng hắt lên những bức tường gạch cũ kỹ của con hẻm nhỏ, tạo thành những vệt sáng tối đan xen lờ mờ trong màn đêm. Gió từ sông Sài Gòn thổi về mang theo hơi nước mặn mòi và cái se lạnh của một chiều mưa vừa tạnh. Trong căn phòng trọ chật hẹp, duy nhất một chiếc đèn dầu leo lét, Hàn ngồi đó, đôi mắt đăm đắm nhìn vào trang giấy trắng nhưng đầu óc trống rỗng. Anh là một nhà văn, hay đúng hơn là một kẻ mơ mộng tự nhận mình là nhà văn, đang kẹt cứng trong một cơn khủng hoảng sáng tạo triền miên. Những con chữ không chịu trôi, những ý tưởng không chịu về, và cuộc sống của anh như chính con hẻm này: chật hẹp, tù túng và không lối thoát. Tiếng mưa rơi tí tách ngoài mái hiên, tiếng cười nói xa xỉa từ một quán nhậu vỉa hè nào đó, tất cả như hòa vào một bản nhạc buồn tẻ của sự bế tắc. Anh thở dài, tay vuốt mặt, cảm thấy sự cô độc và thất bại đang bủa vây lấy mình một cách không thương tiếc. Và rồi, như một phép màu, giữa lúc tâm trí anh chìm trong vũng lầy của tuyệt vọng, một thứ ánh sáng lạ lẫm bắt đầu len lỏi từ góc phòng.
Ánh sáng ấy không đến từ ngọn đèn dầu, cũng chẳng phải từ vệt trăng hắt qua song cửa. Nó phát ra từ chính không khí, từng tia từng tia nhỏ như những sợi tơ ngọc, quyện vào nhau, xoáy tròn chậm rãi. Hàn ngước lên, đôi mắt mệt mỏi mở to vì kinh ngạc. Không khí như lắng đọng, mọi âm thanh bên ngoài biến mất, chỉ còn lại tiếng tim anh đập thình thịch. Các tia sáng tập trung lại, ngưng tụ thành một hình hài. Đó là một người con gái. Ánh sáng dần tan đi, để lộ một gương mặt không phải của thế gian này. Nàng mặc một bộ váy trắng muốt, nhẹ nhàng như làn sương sớm, làn da nàng sáng rực một cách dịu dàng, và đôi mắt… đôi mắt nàng như hai viên ngọc bích thẳm sâu, chứa đựng cả một bầu trời sao lấp lánh. Nàng đứng đó, mỉm cười với anh, một nụ cười có thể xoa dịu mọi nỗi đau và thắp sáng góc tối tăm nhất của tâm hồn.
“Anh là Hàn phải không?” Giọng nàng trong trẻo như tiếng chuông ngân, vang lên trong không gian tĩnh lặng. Hàn không thể thốt nên lời, chỉ biết gật đầu, hàm răng anh khẽ va vào nhau. “Em tên là Linh Chi. Em đến đây chỉ vì anh.” Nàng nói tiếp, bước những bước chân nhẹ nhàng như không chạm đất về phía anh. Hàn vẫn ngồi im, choáng ngợp và hoài nghi. Anh tự véo mình. Đau. Đây không phải là mơ. Linh Chi cười khẽ, như hiểu được sự bối rối của anh. “Anh đã gọi em đến. Bằng tất cả nỗi cô đơn, sự khao khát và trái tim đang rỉ máu của một nghệ sĩ. Em là hiện thân của cảm hứng, và em chỉ đến, chỉ vì anh mà thôi.” Rồi nàng đưa tay ra, chạm nhẹ vào trán anh. Một luồng điện êm ái chạy khắp cơ thể Hàn. Ngay lập tức, những ý tưởng mà anh từng vật lộn để tìm kiếm bỗng ùa về như thác đổ. Những hình ảnh, những câu chuyện, những nhân vật sống động hiện lên trong đầu anh một cách rõ rệt đến kinh ngạc. Anh vồ lấy cây bút, và những con chữ tuôn trào lên trang giấy một cách mạnh mẽ, đầy đam mê và sinh khí. Linh Chi ngồi xuống bên cạnh, im lặng quan sát anh với ánh mắt dịu dàng. Nàng là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng, tỏa ra một thứ hào quang ấm áp, xua tan đi bóng tối và sự lạnh lẽo.
Kể từ đêm đó, cuộc sống của Hàn thay đổi hoàn toàn. Linh Chi luôn ở bên anh. Nàng không ăn, không ngủ, và dường như không bao giờ mệt mỏi. Sự hiện diện của nàng là liều thuốc thần kỳ cho tâm hồn khô cằn của Hàn. Anh viết không ngừng nghỉ. Những tác phẩm của anh tràn ngập một sức sống lạ thường, một vẻ đẹp kỳ ảo và một chiều sâu cảm xúc mà trước đây anh chưa từng có. Anh trở nên nổi tiếng nhanh chóng. Các nhà xuất bản tranh nhau in sách của anh, độc giả ngưỡng mộ tài năng xuất chúng của một nhà văn bí ẩn. Tiền bạc, danh vọng, sự ngưỡng mộ ào đến. Hàn chuyển từ căn phòng trọ tồi tàn sang một biệt thự sang trọng. Anh có tất cả, nhưng thứ quý giá nhất với anh vẫn là Linh Chi. Tình cảm của anh dành cho nàng lớn dần, từ lòng biết ơn đến sự ngưỡng mộ, và cuối cùng là một tình yêu sâu đậm, say đắm. Anh yêu nàng, yêu ánh sáng nàng tỏa ra, yêu sự hiện diện dịu dàng và bí ẩn của nàng. Nhưng Linh Chi, dù luôn ở bên, dịu dàng và ân cần, lại giữ một khoảng cách vô hình. Nàng không bao giờ nói về nơi nàng đến, và đôi khi, trong những khoảnh khắc yên lặng, nỗi buồn thoáng hiện trong đôi mắt ngập tràn ánh sao kia.
Rồi một ngày, thứ ánh sáng trên da thịt nàng bắt đầu mờ dần. Những lúc đang ngồi bên Hàn, thình lình, hình hài nàng trở nên trong suốt, thoáng qua như một làn khói. Hàn hoảng hốt ôm chặt lấy nàng, nhưng cảm giác xuyên qua, mơ hồ và lạnh lẽo. “Chuyện gì đang xảy ra với em vậy?” Hàn hỏi, giọng run run vì sợ hãi. Linh Chi nhìn anh, đôi mắt đẫm một nỗi buồn thăm thẳm. “Bởi vì anh không còn cần em nữa.” Nàng nói, giọng nhỏ nhẹ mà đau đớn. “Em đến chỉ vì sự cô đơn và khao khát sáng tạo chân thành nhất của anh. Giờ đây, anh đã có tất cả. Anh không còn cô đơn, nỗi đau đã nguôi ngoai, và cảm hứng của anh giờ được nuôi dưỡng bởi danh vọng và sự thỏa mãn. Nó không còn thuần khiết nữa. Em tồn tại được là nhờ vào chính năng lượng ấy. Khi nó cạn kiệt, em sẽ biến mất.” Hàn như chết lặng. Anh nhận ra sự thật tàn khốc: nàng đến để chữa lành cho anh, và một khi anh đã lành, nàng phải ra đi. Anh van nài, khóc lóc, thậm chí tức giận. Anh thề sẽ từ bỏ tất cả, quay lại cuộc sống cũ, chỉ để giữ nàng lại. Nhưng Linh Chi chỉ lắc đầu, nước mắt lấp lánh như những hạt kim cương rơi xuống và tan biến ngay trong không trung. “Em không thể ở lại. Đó là quy luật. Em chỉ có thể đến, chỉ vì anh khi anh thực sự cần, chứ không phải vì anh muốn.”
Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày địa ngục đối với Hàn. Anh chứng kiến Linh Chi ngày một nhạt nhòa. Ánh sáng nàng tỏa ra yếu ớt dần, hình hài nàng mờ ảo như một ký ức sắp tàn phai. Anh cố gắng viết, cố gắng tìm lại cảm xúc cô đơn, đau khổ thuở nào, nhưng tất cả chỉ là giả tạo. Anh không thể giả vờ được. Sự thật là anh đã hạnh phúc bên nàng, và giờ đây, nỗi sợ mất nàng mới là thứ khiến anh đau đớn, chứ không phải sự cô đơn nguyên bản của một tâm hồn nghệ sĩ. Buổi tối định mệnh ấy, trong căn biệt thự rộng lớn nhưng trống trải, Linh Chi gần như trong suốt. Nàng gọi tên anh, giọng nói nhỏ bé như tiếng gió thoảng. “Hàn, em phải đi rồi.” Hàn ôm chặt lấy nàng, nhưng vòng tay anh gần như ôm lấy không khí. “Đừng đi! Em đừng đi! Anh cầu xin em!” Nàng mỉm cười, một nụ cười đầy yêu thương và xót xa, nụ cười mà anh sẽ khắc sâu vào tim cho đến hết cuộc đời này. “Hãy nhớ rằng, em đã từng đến. Chỉ vì em mà thôi. Chỉ vì anh.” Một ánh sáng rực rỡ cuối cùng bùng lên, chói lòa đến mức Hàn phải nhắm nghiền mắt lại. Khi anh mở mắt ra, nàng đã biến mất. Chỉ còn lại căn phòng trống không, im lặng đến lạnh người, và trên tay anh, một hạt bụi ánh sáng nhỏ bé lấp lánh rồi vụt tắt.
Hàn gục xuống sàn nhà. Nỗi đau đớn tột cùng khiến anh tê dại. Anh mất nàng. Mãi mãi. Mặt trời lại mọc, ngày lại trôi qua, nhưng thế giới của Hàn không còn ánh sáng nữa. Anh sống trong một sự cô độc còn lớn hơn gấp vạn lần trước kia. Danh vọng, tiền bạc giờ trở nên vô nghĩa. Anh không thể viết được nữa. Mọi cảm hứng đã chết theo nàng. Nhưng rồi, một buổi sáng, khi nhìn vào gương, thấy khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt vô hồn của chính mình, anh chợt hiểu ra điều cuối cùng Linh Chi để lại cho anh. Nàng là cảm hứng, nhưng cũng là nỗi đau. Và một nhà văn, thứ họ cần không chỉ là niềm vui, mà còn là nỗi đau sâu sắc nhất để viết nên những điều chân thực. Anh ngồi xuống bàn, không phải với mong muốn trở nên nổi tiếng, mà đơn giản là để viết về nàng. Viết về một thiên thần ánh sáng đã đến chỉ vì anh. Những dòng chữ lại tuôn trào, đẫm nước mắt, đau đớn, nhưng chân thực và sống động vô cùng. Nó kể về một tình yêu đẹp và bi thương, về một nàng tiên của cảm hứng, và về một người đàn ông đã được cứu rỗi chỉ để rồi lại rơi vào một sự mất mát vĩnh cửu. Hàn viết, không phải để được yêu thương, mà để tưởng nhớ. Và trong từng con chữ, anh cảm nhận được hơi ấm của nàng, như một lời thì thầm: “Em sẽ luôn ở đây, trong từng trang sách của anh. Bởi vì em đã đến, chỉ vì em mà thôi.”