Tôi từng bị nhà người yêu từ chối vì ba mẹ làm lao công – 5 năm sau, họ đứng trước cổng nhà tôi xin được hợp tác

Tôi từng bị nhà người yêu từ chối vì ba mẹ làm lao công – 5 năm sau, họ đứng trước cổng nhà tôi xin được hợp tác

1. Mối tình ngọt ngào và buổi ra mắt ê chề

Tôi tên là Thảo, 31 tuổi, hiện đang là giám đốc vận hành một chuỗi logistics có tiếng ở miền Nam. Nhưng 5 năm trước, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, còn ba mẹ thì làm lao công ở trường học gần quê.

Tôi quen Minh – khi ấy là nhân viên kỹ thuật IT, đẹp trai, hiền lành, có chí tiến thủ. Chúng tôi yêu nhau 2 năm, và đến lúc tôi tưởng mọi thứ sẽ đi đến đám cưới, Minh rủ tôi về nhà ra mắt.

Hôm đó, mẹ anh hỏi tôi:

“Ba mẹ làm gì?”

Tôi nói thẳng:

“Dạ, ba mẹ con làm lao công ở trường tiểu học gần nhà.”

Bà đổi sắc mặt ngay lập tức, im một lúc rồi nói:

“Thời buổi này, chọn vợ phải chọn cả gia đình. Nhà cô nghèo quá, sau này gánh nặng lại đổ lên con trai tôi.”

2. Một lời chia tay không phải từ người yêu… mà từ mẹ người yêu

Sau buổi gặp, Minh ít liên lạc dần. Khi tôi chủ động hỏi, anh nhắn vỏn vẹn:

“Anh xin lỗi. Anh không muốn làm trái ý ba mẹ.”

Tôi không níu kéo. Nhưng cũng không giấu được sự nhục nhã.

Tôi từng nghĩ:

“Tình yêu không phân biệt giàu nghèo.”
Nhưng thực tế dạy tôi một điều khác:
“Có người yêu bạn thật, nhưng không đủ bản lĩnh để bảo vệ bạn khỏi sự phân biệt của chính họ.”

3. Từ nỗi đau đến tham vọng

Tôi rời công ty cũ, lao vào học lại từ đầu: từ Excel nâng cao, đến quản lý chuỗi cung ứng, tài chính vận hành, học thêm cả tiếng Trung để làm với đối tác nước ngoài.

Tôi làm như điên. Không yêu ai. Không chơi bời. Chỉ có làm – học – làm – học.

Hai năm sau, tôi được thăng làm trưởng bộ phận.

Năm thứ ba, tôi được mời về làm giám đốc vận hành cho một chuỗi logistics – quản lý hơn 150 nhân sự, điều phối vận chuyển cho hàng chục ngàn đơn mỗi tháng.

4. Một lời đề nghị quen thuộc

Một hôm, trợ lý của tôi báo có người xin được hợp tác trung chuyển hàng nội vùng – tên công ty nghe quen lạ: Thành Đạt Co., Ltd.

Tôi gõ tìm trên hệ thống – người sáng lập: bà Trịnh Thị Bích. Mẹ Minh.

Tôi bật cười. Gương mặt đó, 5 năm trước nói với tôi: “Nhà cô nghèo quá.”

5. Gặp lại – không phải để trả thù, mà để… nhắc họ nhớ

Họ đến đúng giờ. Bà Bích đi cùng Minh. Cả hai không nhận ra tôi ngay.

Tôi mặc sơ mi trắng, tóc búi cao, đeo bảng tên “Director” trước ngực, bước ra bắt tay chuyên nghiệp.

Minh tái mặt. Mẹ anh thì chết lặng.

Tôi mời họ vào phòng họp.

6. Họ cần tôi – và tôi không cần trả đũa

Họ trình bày rất khéo. Dự án hợp tác giao hàng cần đối tác có hệ thống kho lớn và đội ngũ vận hành chuyên nghiệp. Họ kẹt vốn, nhưng có đầu ra.

Tôi lắng nghe, không chen ngang. Ghi chú từng dòng. Sau khi họ nói xong, tôi nhẹ nhàng hỏi:

“Cô có nhớ tôi không ạ? Cách đây 5 năm, cháu từng đến nhà cô, và được hỏi một câu rằng… ba mẹ làm gì?”

Bà Bích lặng đi. Minh cúi đầu, không dám nhìn.

Tôi nói tiếp:

“Dạ, họ vẫn làm lao công. Nhưng thêm một việc nữa: dọn kho cho công ty cháu mỗi tối, 70.000/ca, vẫn làm đều đặn.”

7. Lời đề nghị ngược đời – và sự im lặng ê chề

Tôi nhìn thẳng vào họ:

“Cháu sẽ duyệt hợp tác – nếu cô ký đơn chấp nhận để cháu làm người đại diện pháp lý, điều hành 70% vốn công ty cô, và chuyển trụ sở về hệ thống kho bên cháu.”

Minh hoảng hốt:

“Thảo, em đang… làm khó mẹ anh?”

Tôi mỉm cười:

“Không. Em chỉ đang làm điều mà người khác đã làm với em trước – lựa chọn đối tác dựa trên gia cảnh và thực lực.”

8. Họ ký – vì họ cần

3 ngày sau, tôi nhận được văn bản. Họ đồng ý tất cả điều kiện.

Tôi trở thành người đại diện, nắm quyền quyết định vận hành, và đưa Thành Đạt Co. vào hoạt động dưới hệ thống của tôi.

Minh nhắn tin:

“Anh biết mình sai. Nhưng anh cũng biết, em không còn yêu anh nữa.”

Tôi không trả lời. Vì đúng – tôi không còn yêu. Tôi chỉ thấy thương bản thân mình năm đó, đã từng nhỏ bé đến vậy.

9. Cái kết – và sự im lặng đáng giá nhất

Một ngày, mẹ tôi dừng lại trước văn phòng, nhìn lên bảng hiệu ghi tên tôi. Bà nói:

“Ngày trước người ta khinh mẹ con mình. Giờ con làm được vậy, mẹ mãn nguyện.”

Tôi không nói gì. Tôi chỉ nhìn bà – người phụ nữ suốt 25 năm dọn rác, lau nhà, lo cho tôi từng đồng học phí – giờ đứng giữa trưa nắng, ngẩng đầu nhìn con gái.

Tôi không trả đũa. Tôi không chửi mắng. Tôi chỉ trưởng thành đến mức họ không còn dám lặp lại cái sai với bất kỳ ai khác.

 

Tiếng Việt