Ánh đèn vàng nhạt của văn phòng chiếu xuống những dãy bàn làm việc ngăn nắp, tạo thành những vùng sáng tối đan xen lúc đã về khuya. Chỉ còn tiếng lích tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường và âm thanh lạch cạch từ bàn phím của tôi. Dự án lớn sắp đến hạn nộp, và tôi, Lâm, một nhân viên thiết kế trẻ đầy tham vọng nhưng cũng không kém phần lo lắng, đang cố gắng hoàn thành nốt những nét vẽ cuối cùng. Mùi cà phê đắng chát lan tỏa trong không gian tĩnh lặng, xua đi cơn buồn ngủ đang trĩu nặng mí mắt. Tôi vùi đầu vào màn hình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của những vector và màu sắc, đến mức gần như quên bẵng sự hiện diện của một ánh đèn duy nhất còn sáng ở cuối phòng. Cho đến khi một tiếng động khẽ vang lên, tôi ngước lên và nhìn thấy cô ấy.
Minh Anh ngồi đó, dưới ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tập trung cao độ vào những con số trên màn hình excel. Mái tóc dài đen óng buông xõa một bên vai, thỉnh thoảng cô lại đưa tay lên vén nhẹ. Áo sơ mi trắng và chiếc váy công sở tôn lên vẻ thanh lịch vốn có. Cô ấy là trợ lý của trưởng phòng Kế hoạch, nổi tiếng là người thông minh, sắc sảo và… lạnh lùng. Chúng tôi chưa một lần nói chuyện, ngoài những cái gật đầu xã giao mỗi sáng. Thấy tôi nhìn, cô ấy ngẩng lên, đôi mắt đen láy chạm vào ánh mắt tôi một giây rồi lại vội vã cúi xuống, nhưng tôi đã kịp nhận thấy một chút mệt mỏi in hằn trong đáy mắt ấy. Không gian lại trở nên im ắng, nhưng giờ đây, sự im ắng ấy dường như có một sợi dây vô hình nối liền giữa hai chúng tôi, hai kẻ cô đơn đang vật lộn với công việc trong đêm khuya. Tôi đứng dậy, ra quầy pha ly cà phê thứ hai, và không do dự, tôi đặt xuống bàn cô một ly, nhẹ nhàng nói: “Em pha hơi nhiều đường, hy vọng chị không thấy ngọt quá.” Minh Anh ngạc nhiên ngước lên, một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thật nở trên môi: “Cảm ơn anh. Thật trùng hợp, em cũng thích uống ngọt.” Giây phút ấy, bức tường lạnh lùng mà tôi tưởng tượng về cô dường như có một vết nứt nhỏ.
Kể từ đêm đó, mọi thứ dần thay đổi. Những cuộc gặp gỡ tình cờ trở nên thường xuyên hơn, từ những lời chào hỏi xã giao, chúng tôi bắt đầu những cuộc trò chuyện ngắn bên bình nước, rồi những lần cùng nhau ăn trưa. Tôi khám phá ra một Minh Anh hoàn toàn khác: hài hước, sâu sắc, và có một trái tim ấm áp đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy. Cô thích đọc sách, yêu những bộ phim cũ và có một nỗi sợ hãi kỳ lạ với những chú bướm. Còn tôi, tôi kể cho cô nghe về đam mê hội họa, về những ước mơ điên rồ thuở bé và cả những vụng về của mình. Văn phòng sáng rực với ánh nắng tràn qua khung cửa kính trở thành khung cảnh cho những nụ cười rạng rỡ của chúng tôi. Mỗi sáng, việc đầu tiên tôi làm là tìm kiếm bóng dáng cô trong căn phòng rộng, và chỉ cần một ánh mắt trao nhau, cả ngày tôi như được tiếp thêm năng lượng. Tình cảm nảy nở một cách tự nhiên như hơi thở, dịu dàng mà mãnh liệt. Chúng tôi trở thành điểm tựa của nhau, cùng chia sẻ áp lực công việc, cùng an ủi những lúc thất bại và cùng reo vui trước những thành công nho nhỏ.
Nhưng công sở, nơi đó không chỉ có tình yêu, mà còn có những quy tắc ngầm và những ánh mắt dò xét. Chúng tôi quyết định giữ bí mật, hạn chế gặp gỡ nơi đông người và luôn giữ một khoảng cách an toàn trước mặt đồng nghiệp. Những tin nhắn trao đổi qua điện thoại, những nụ cười giấu sau ly cà phê, những lần hẹn hò cuối tuần xa nơi thành phố ồn ào trở thành những khoảnh khắc đáng trân trọng. Chúng tôi tin rằng, chỉ cần có nhau, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Cho đến một ngày, dự án chung giữa hai phòng của chúng tôi gặp phải sự cố nghiêm trọng. Một sai sót trong khâu tính toán dẫn đến thiệt hại lớn, và người được chỉ định chịu trách nhiệm chính là Minh Anh. Cô gần như kiệt sức, những vệt nước mắt lặng lẽ rơi trong nhà vệ sinh mỗi trưa. Tôi đau đớn nhìn cô gồng mình chống đỡ, nhưng không thể làm gì để chia sẻ, bởi bất kỳ một hành động quan tâm nào lúc này cũng có thể bị diễn giải thành sự thiên vị. Áp lực từ cấp trên, những lời bàn tán xì xào của đồng nghiệp và cả ánh mắt nghi ngờ của sếp tôi – người luôn đánh giá cao sự chuyên nghiệp – khiến chúng tôi như rơi vào một mê cung không lối thoát.
Rồi một buổi chiều, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ một số lạ, kèm theo một tấm ảnh chụp lại khoảnh khắc tôi và Minh Anh nắm tay nhau trong một quán cà phê vắng cuối tuần. Tin nhắn viết: “Chuyên nghiệp lên. Công ty không phải là nơi cho những trò tình cảm trẻ con.” Tim tôi đập loạn nhịp, một cảm giác lạnh giá lan tỏa khắp sống lưng. Tôi không biết người gửi là ai, nhưng rõ ràng, bí mật của chúng tôi không còn an toàn nữa. Tối hôm đó, chúng tôi gặp nhau tại công viên, nơi chúng tôi thường đến. Gió đêm lạnh buốt, Minh Anh run rẩy khi nghe tôi kể lại sự việc. “Anh biết không,” cô nói, giọng nghẹn lại, “hôm nay sếp em có gọi em vào, không trực tiếp nhắc đến chuyện này, nhưng ám chỉ rằng nhân viên cần tập trung vào công việc, đừng để những chuyện cá nhân ảnh hưởng đến hiệu suất chung. Em sợ…” Tôi nắm chặt tay cô, lòng ngập tràn sự bất lực và giận dữ. Chúng tôi đứng đó, im lặng, như hai chiếc lá nhỏ bé trước cơn gió lớn của những định kiến và quy tắc. “Hay mình chia tay đi,” giọng Minh Anh nhỏ như muốn tan biến trong gió, “em không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen ấy giờ đây ngập tràn nỗi sợ hãi và đau khổ. Tôi lắc đầu: “Không. Anh sẽ không để em một mình. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, lần này cũng vậy.”
Sáng hôm sau, thay vì trốn tránh, tôi quyết định đối mặt. Tôi đăng ký một cuộc hẹn với Giám đốc công ty – người phụ nữ uy quyền mà tôi vẫn luôn kính nể. Trái tim tôi đập thình thịch khi bước vào phòng làm việc sang trọng của bà. Tôi không xin tha thứ hay giải thích cho mối quan hệ của chúng tôi. Thay vào đó, tôi trình bày lại toàn bộ dự án, chỉ ra những điểm sai sót thực sự và quan trọng hơn, tôi đưa ra một phương án khắc phục hoàn toàn mới, sáng tạo và khả thi mà tôi và Minh Anh đã âm thầm nghiên cứu suốt đêm qua. Tôi nói về năng lực, sự tận tâm và những đóng góp thầm lặng của Minh Anh, không phải với tư cách một người yêu, mà với tư cách một đồng nghiệp. Tôi kết thúc bằng một câu: “Thưa bà, chúng tôi tin rằng tình cảm cá nhân không làm ảnh hưởng đến sự chuyên nghiệp, mà ngược lại, nó có thể trở thành động lực để cùng nhau hoàn thành công việc tốt hơn, nếu nó được đặt đúng chỗ và dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau.” Vị giám đốc nhìn tôi chăm chú, khuôn mặt khó đoán. Bà hỏi một vài câu hỏi sắc bén về phương án, rồi im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, bà gật đầu: “Tôi sẽ xem xét. Cậu có thể về được rồi.”
Hai ngày sau, một quyết định bất ngờ được đưa ra. Minh Anh được gỡ bỏ mọi kỷ luật. Phương án mới của chúng tôi được phê duyệt và giao cho chính chúng tôi phụ trách. Người gửi tin nhắn nặc danh kia, hóa ra là một đồng nghiệp ghen tỵ với sự thân thiết của chúng tôi, đã bị điều chuyển công tác. Không khí trong văn phòng dần trở nên nhẹ nhõm. Ánh mắt của mọi người không còn đầy hoài nghi mà thay vào đó là sự nể phục. Chúng tôi không cần phải giấu giếm nữa. Buổi tiệc cuối năm của công ty, dưới ánh đèn lung linh và tiếng nhạc du dương, tôi tiến đến chỗ Minh Anh, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh dịu dàng. Tôi đưa tay ra, không phải một cái bắt tay đồng nghiệp, mà là một cử chỉ mời khiêu vũ. Cô mỉm cười, đặt tay lên tay tôi. Chúng tôi cùng nhau bước ra sàn nhảy, bỏ lại sau lưng mọi định kiến, mọi lo âu. Trong vòng tay nhau, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, chúng tôi nhảy cùng một nhịp, cùng một nhịp thở, cùng một niềm hạnh phúc. Chúng tôi đã không chọn một nơi yên bình để bắt đầu, nhưng chúng tôi đã cùng nhau biến nơi đầy thử thách ấy thành điểm xuất phát cho một thứ tình yêu đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả, và giờ đây, nó đang đơm hoa kết trái, ngọt ngào và đáng trân trọng hơn bao giờ hết.