Đời anh có em

Đời anh có em

Ánh nắng cuối ngày len lỏi qua khu rừng bạch dương, in những vệt sáng vàng óng lên tấm áo choàng đẫm máu của Ivan. Anh lê từng bước nặng nề, hơi thở phì phò hòa lẫn tiếng xào xạc của lá khô dưới chân. Mùi máu tanh nồng và mùi mồ hôi lạnh toát khiến anh gần như kiệt sức. Trận chiến với bầy sói lửa ở rừng phía Bắc đã khiến anh, một kỵ sĩ của Hoàng gia, suýt mất mạng. Vết thương ở bả vai trái nhức nhối, mỗi lần di chuyển là một lần như có lưỡi dao cứa sâu vào thịt. Ivan ngã quỵ xuống bên một gốc cây lớn, mắt nhắm nghiền, chấp nhận viễn cảnh sẽ chết lặng lẽ nơi hoang dã này. Trong cơn mê man, anh thấy một bóng hình mờ ảo, thoang thoảng hương thơm của cỏ núi và hoa dại. Một bàn tay mềm mại, mát lạnh chạm vào trán anh, xoa dịu đi ngọn lửa đang thiêu đốt thân xác. Ivan cố mở mắt nhưng chỉ kịp thấy một ánh sáng dịu dàng, một khuôn mặt mờ mờ trước khi ngất đi.

Khi tỉnh dậy, Ivan nằm trên một chiếc giường êm ái, mùi thảo mộc khô thoang thoảng trong không khí. Vết thương đã được băng bó cẩn thận bằng một loại lá cây màu xanh lục, mang lại cảm giác mát lạnh xuyên thấu. Căn phòng nhỏ bằng gỗ, đơn sơ nhưng ấm cúng. Tiếng nước chảy róc rách và giọng hát thầm thì, trong trẻo văng vẳng đâu đó. Anh quay đầu, nhìn thấy cô. Nàng đang ngồi bên bếp lửa, khuấy một nồi thuốc, ánh lửa bập bùng tô điểm lên gương mặt thanh tú, đôi mắt to màu xanh lá cây sâu thẳm như rừng già, mái tóc vàng óng như nắng mùa thu xõa ngang lưng. Nàng mặc một chiếc váy vải mộc mạc, chân đất, dáng vẻ hoang dã và thuần khiết đến lạ thường. Thấy anh tỉnh, nàng mỉm cười, một nụ cười khiến cả khu rừng như bừng sáng. “Anh tỉnh rồi. Cứ nằm yên, thuốc sắp chín rồi.” Giọng nàng như tiếng suối chảy. Ivan, vốn là một kỵ sĩ lạnh lùng, trái tim chai sạn vì chém giết, chợt có một luồng cảm xúc ấm áp, lạ lùng chạm vào. Cô gái đó tên là Elara, sống một mình trong khu rừng cấm này, nơi mọi người đồn đại có phù thủy và những sinh vật huyền bí. Nhưng Elara không giống một phù thủy, nàng giống như linh hồn của khu rừng, dịu dàng và đầy sức sống.

Những ngày sau đó, Ivan ở lại để hồi phục. Anh dần khỏe lại nhờ sự chăm sóc tận tình và những loại thuốc thảo dược kỳ lạ của Elara. Họ nói chuyện với nhau. Ivan kể về thế giới bên ngoài, về những lâu đài tráng lệ, những thành trì kiên cố, những trận chiến và những cuộc phiêu lưu. Elara lắng nghe chăm chú, đôi mắt long lanh đầy hiếu kỳ. Nàng kể về khu rừng, về từng loài cây, loài thú, về cách lắng nghe tiếng thì thầm của gió và tiếng hát của các vì sao. Nàng dạy anh cách nhận biết các loại thảo mộc, cách uống nước từ sương mai đọng trên lá, cách ngồi yên lặng để cảm nhận nhịp đập của đất mẹ. Ivan, người chỉ quen với gươm giáo và máu, giờ đây lại thấy mình say mê trước vẻ đẹp giản dị mà hùng vĩ của thiên nhiên, và say mê hơn cả là trước vẻ đẹp trong sáng, kiên cường của Elara. Tình cảm của họ nảy nở một cách tự nhiên như cỏ cây đâm chồi sau mưa. Họ dắt nhau đi dạo trong rừng, chia sẻ với nhau những câu chuyện, những nụ cười. Ivan cảm thấy phần người mà anh tưởng đã chết đi trong những trận chiến nay đang dần hồi sinh. Anh nhận ra, đời anh, trước khi gặp em, chỉ là những chuỗi ngày mù mịt trong khói lửa và cô độc. Đời anh có em, bỗng tràn ngập ánh sáng, màu sắc và ý nghĩa.

Nhưng hòa bình không kéo dài. Một buổi chiều, khi Ivan đang cùng Elara hái quả dâu rừng, tiếng tù và báo động vang lên từ phía làng gần đó, kèm theo mùi khét của khói cháy. Một con Gấu Đá khổng lồ, sinh vật huyền thoại mà người ta đồn đại đã ngủ yên hàng thế kỷ, bỗng thức giấc và tấn công các ngôi làng ven rừng. Nó phá hủy mọi thứ trên đường đi, không một vũ khí thông thường nào có thể làm tổn thương được lớp da đá của nó. Ivan, với bản năng của một kỵ sĩ, biết mình phải ra đi. Anh không thể ngồi yên khi dân làng bị đe dọa. Nhưng anh cũng biết, đối mặt với Gấu Đá, anh có thể không bao giờ trở lại. Trước lúc ra đi, anh nắm chặt tay Elara. Đôi mắt nàng đẫm lệ, nhưng đầy sự kiên quyết. “Em sẽ đi cùng anh,” Elara nói, giọng run run nhưng vững vàng. “Anh không thể một mình chống lại nó. Có một cách, nhưng rất nguy hiểm. Chỉ có phép thuật cổ xưa của rừng già mới có thể đưa nó trở lại giấc ngủ.” Ivan định phản đối, muốn nàng ở lại nơi an toàn, nhưng ánh mắt nàng khiến anh im lặng. Anh gật đầu. Họ cùng nhau tiến về phía làng, nơi tiếng gầm rú và tiếng kêu khóc thảm thiết đang vang lên không ngớt.

Cảnh tượng trước mắt họ thật kinh hoàng. Những ngôi nhà đổ nát, lửa cháy ngùn ngụt, và giữa đống hoang tàn là một sinh vật khổng lồ bằng đá, cao gần bằng cả ngọn tháp, đang giận dữ giậm chân, mỗi bước chân là một cơn địa chấn. Những mũi tên, những ngọn giáo văng vào người nó chỉ như những cọng rơm. Ivan rút kiếm, lao vào với hy vọng thu hút sự chú ý của nó. Nhưng con Gấu Đá quá mạnh, một cú vả của nó quét qua khiến Ivan bay văng ra xa, thanh kiếm bằng thép tinh xảo gãy làm đôi. Elara hét lên. Nàng đứng giữa trận địa, hai tay giơ cao, bắt đầu cất lời bài hát cổ xưa bằng một thứ ngôn ngữ mà Ivan chưa từng nghe thấy. Giọng nàng không còn là tiếng suối trong veo nữa, mà trầm hùng, đầy uy lực, như tiếng vọng của núi rừng ngàn năm. Gió nổi lên, cuốn những chiếc lá vàng bay tứ phía. Những sợi rễ cây từ dưới đất trồi lên, quấn lấy chân con Gấu Đá, cố gắng giữ chặt nó. Ánh sáng xanh lục tỏa ra từ người Elara, rực rỡ và linh thiêng.

Con Gấu Đá giận dữ, nó gầm lên và cố vùng vẫy, những sợi rễ bắt đầu đứt dần. Nó hướng cái nhìn giận dữ về phía Elara, nguồn cơn của những trói buộc này. Nó vùng lên, một cái rễ cuối cùng đứt tung, và nó lao thẳng về phía nàng. Ivan, dù đau đớn và kiệt sức, thấy tim mình như ngừng đập. “ELARA!” Anh gào lên, cố gắng bò dậy, nhưng chân tay không nghe lời. Elara vẫn đứng đó, đôi mắt nhắm nghiền, giọng hát không ngừng, dồn hết sức mạnh và linh hồn vào bài ca. Khi con Gấu Đá chỉ còn cách nàng vài bước chân, một luồng ánh sáng trắng xóa bùng nổ từ nơi nàng đứng, bao trùm lấy cả con quái vật. Một tiếng gầm cuối cùng, đầy kinh ngạc và tức giận, rồi tất cả chìm vào im lặng.

Ánh sáng tắt dần. Con Gấu Đá đã biến thành một pho tượng đá hoàn toàn bất động, giữa tư thế gầm gừ. Elara đứng im một giây, rồi ngã xuống như một cánh hoa rụng. Ivan chạy đến, ôm lấy thân hình bé nhỏ, lạnh ngắt của nàng vào lòng. Máu chảy từ khóe miệng nàng. “Em đã làm được rồi,” nàng thì thào, đôi mắt mở ra, nhìn Ivan với một tình yêu thương vô bờ. “Đừng nói nữa, em phải sống! Anh cần em!” Ivan khóc, giọng nghẹn ngào. Anh siết chặt nàng, hơi ấm từ cơ thể anh cố gắng truyền sang cho nàng. “Đời anh có em mới thực sự bắt đầu, em không được bỏ anh mà đi!” Elara mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng hạnh phúc. “Em sẽ không rời xa anh đâu. Em sẽ luôn ở đây, trong khu rừng này, trong từng hơi thở của anh, trong từng nhịp đập trái tim anh.” Rồi ánh sáng trong mắt nàng tắt hẳn. Cơ thể nàng trong vòng tay Ivan dần trở nên trong suốt và tan biến thành hàng ngàn đốm sáng nhỏ li ti, như những cánh hoa bồ công anh bay lên, hòa vào không khí, vào gió, vào từng tán cây, ngọn cỏ. Nàng đã trở thành một phần của khu rừng, mãi mãi.

Ivan ở lại. Anh không trở về lâu đài, không còn là một kỵ sĩ của Hoàng gia nữa. Anh dựng một căn chòi nhỏ ngay nơi Elara đã sống. Mỗi sáng, anh thức dậy và đi dạo trong rừng, nơi mà mỗi hơi thở, mỗi âm thanh đều nhắc anh nhớ về nàng. Anh học cách lắng nghe tiếng thì thầm của gió và nhận ra đó là giọng nàng. Anh ngắm nhìn những đốm nắng xuyên qua kẽ lá và thấy nụ cười nàng. Đêm đến, anh ngước nhìn các vì sao và biết nàng đang dõi theo anh từ trên đó. Nỗi đau mất mát vẫn còn đó, nhưng nó không còn là một vực thẳm nữa, mà trở thành một sự hiện diện dịu dàng, một lời nhắc nhở về một tình yêu vĩnh cửu. Đời anh có em, không còn là một chương ngắn ngủi, mà đã trở thành toàn bộ câu chuyện của anh. Và trong sâu thẳm trái tim mình, Ivan biết rằng họ sẽ còn gặp lại nhau, không phải trong kiếp này, thì ở một kiếp sống khác, khi anh cũng trở về với đất mẹ, và linh hồn anh sẽ hòa cùng linh hồn nàng, bay lượn tự do giữa những tán rừng bạch dương ngàn đời xanh thẳm. Anh sống, không phải để quên đi, mà để tôn vinh ký ức về nàng, và để cảm nhận nàng ở từng khoảnh khắc, trong từng sự sống nhỏ bé nhất xung quanh mình. Đời anh có em, và sẽ mãi mãi là như thế.