Đời này chỉ yêu mình em

Đời này chỉ yêu mình em

Ánh hoàng hôn cuối ngày trải dài như dải lụa đỏ thẫm phủ lên những con phố nhỏ hẹp của Hà Nội, len lỏi qua từng kẽ lá, in bóng lên đôi vai gầy của người đàn ông đang ngồi bất động trên chiếc ghế dài trong căn phòng tràn ngập ký ức. Anh ngồi đó, như đã ngồi suốt bao nhiêu năm tháng, với đôi mắt vô hồn dán chặt vào khung tranh treo tường. Đó là bức chân dung một người phụ nữ, nụ cười của cô như nắng mai, đôi mắt lung linh một màu hổ phách ấm áp, toát lên một sức sống đến kỳ lạ, trái ngược hoàn toàn với sự tĩnh lặng chết chóc trong căn phòng. Dương – người đàn ông ấy – khẽ đưa tay, như muốn chạm vào gò má ửng hồng trong tranh, nhưng rồi lại buông thõng, một tiếng thở dài nặng trĩu cô đơn vang lên trong không gian tĩnh mịch. “Đời này, anh chỉ yêu mình em thôi, Mai ạ,” giọng anh khàn đặc, rạn vỡ, vang lên như một lời nguyện cầu, một câu thần chú đã giữ anh lại với thế giới này suốt mười năm trời.

Mười năm. Một khoảng thời gian đủ dài để xóa nhòa mọi thứ, nhưng với Dương, nó chỉ như một vệt nắng ngắn ngủi ngang qua cuộc đời anh kể từ ngày định mệnh đó cướp Mai đi. Họ gặp nhau dưới cơn mưa mùa thu, cô gái nhỏ bé co ro trong chiếc áo mỏng dưới mái hiên thư viện, đôi mắt hổ phách ngước nhìn bầu trời đầy lo lắng. Anh, chàng sinh viên năm cuối đi ngang qua, đã dừng lại và chia sẻ chiếc ô nhỏ. Tình yêu của họ nở hoa như cách những đóa hoa dại vươn mình giữa bão tố, mạnh mẽ và đầy bản năng sinh tồn. Họ cùng nhau đi qua những con phố cổ kính, cùng ăn chung một que kem, cùng đếm từng viên gạch lát trên vỉa hè, và cùng mơ về một ngôi nhà nhỏ có khu vườn đầy hoa hướng dương – loài hoa Mai yêu thích. Dương nhớ như in cái cách cô nắm chặt tay anh, giọng nói trong trẻo vang lên: “Em chẳng cần cả thế giới, em chỉ cần anh thôi. Đời này, em chỉ yêu mình anh.” Và anh đã hôn lên trán cô, thầm thì đáp lại: “Anh cũng vậy. Chỉ mình em thôi.”

Nhưng số phận chẳng bao giờ cho phép người ta được hưởng hạnh phúc quá lâu. Một buổi chiều Mai đi làm về, chiếc xe tải mất lái lao vút lên vỉa hè. Dương, người đứng đợi cô ở cuối phố, đã chứng kiến toàn bộ khoảnh khắc kinh hoàng đó. Anh lao tới, ôm lấy thân thể bé nhỏ đầy máu me trong tay, tiếng thét của anh xé toạc bầu không khí ẩm ướt. Mai gượng mở mắt, đôi mắt hổ phách mờ đục, đau đớn, cố gắng mỉm cười thì thầm những lời cuối cùng: “Anh… hứa với em… sống thật tốt…” trước khi hơi thở cuối cùng rời khỏi thể xác. Cái chết của Mai không chỉ cướp đi người anh yêu, mà nó còn giết chết luôn phần đẹp đẽ nhất trong con người Dương. Anh gần như phát điên, sống trong u mê, từ chối mọi sự an ủi, mọi sự giúp đỡ. Căn nhà của họ trở thành lăng mộ, và bức chân dung Mai là thánh tích duy nhất anh tôn thờ. Anh từ bỏ công việc, từ bỏ bạn bè, sống lay lắt bằng những ký ức đẹp đẽ và nỗi đau tột cùng. “Đời này chỉ yêu mình em” – lời nói năm xưa giờ trở thành gánh nặng ám ảnh, thành bản án chung thân mà anh tự tuyên cho chính mình.

Rồi một ngày, Linh xuất hiện. Cô là thực tập sinh tại công ty cũ của anh, được cử đến để thuyết phục anh trở lại với dự án quan trọng mà chỉ có anh mới có thể giải quyết. Linh bước vào cuộc đời anh như một cơn gió lạ, mạnh mẽ, đầy sức sống và… có một đôi mắt hổ phách y hệt Mai. Lần đầu tiên nhìn thấy Linh, Dương tưởng như trái tim mình ngừng đập. Anh gần như đuổi cô đi, hét lên đầy giận dữ và sợ hãi, sợ rằng sự hiện diện của cô sẽ làm phai mờ hình bóng Mai trong lòng anh. Nhưng Linh không nản lòng. Cô kiên nhẫn, ngày ngày mang cơm đến, dọn dẹp căn nhà bụi bặm, ngồi im lặng nghe anh nói về Mai – điều duy nhất anh muốn nói. Dần dà, sự hiện diện của Linh trở nên quen thuộc. Cô không cố gắng thay thế Mai, cô chỉ lặng lẽ ở đó, chăm sóc anh với một sự dịu dàng khó hiểu. Cô kể cho anh nghe về thế giới bên ngoài, về những thay đổi, về những điều tốt đẹn vẫn đang tồn tại. Dương bắt đầu nhận ra Linh không phải là Mai. Cô độc lập, cá tính và đôi khi rất bướng bỉnh. Nhưng chính sự khác biệt đó lại khiến anh chú ý. Một lần, anh bị ốm nặng, Linh thức trắng đêm chăm sóc. Trong cơn mê man, anh nắm chặt tay cô, gọi tên Mai. Linh khẽ rút tay ra, đôi mắt hổ phách ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm, nhưng cô vẫn ở lại.

Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Đó là một buổi chiều giống hệt ngày Mai ra đi. Dương đứng trước bức chân dung, lòng tràn ngập một cảm giác xáo trộn kỳ lạ. Linh bước vào, cô không mang theo đồ ăn như mọi khi, mà chỉ cầm một đóa hoa hướng dương rực rỡ. Cô nhìn anh, giọng nói kiên quyết nhưng run rẩy: “Anh Dương, em phải đi rồi. Em không thể tiếp tục được nữa.” Dương quay lại, lần đầu tiên sau rất lâu, anh thực sự nhìn vào Linh, không phải như một bóng ma của quá khứ, mà là một người phụ nữ bằng xương bằng thịt, với những tổn thương và hy vọng riêng. Anh chợt nhận ra cô đã khóc. “Tại sao?” – giọng anh khàn đặc. Linh nấc lên: “Vì em đã yêu anh. Em yêu anh từ lúc nào không hay. Nhưng em biết, trong lòng anh chỉ có chị Mai. Em không thể thay thế chị ấy, và em cũng không muốn trở thành một cái bóng. Em đến đây vì công việc, nhưng ở lại vì anh. Giờ thì em phải đi, để anh được sống với tình yêu duy nhất của đời anh.” Cô đặt đóa hướng dương xuống bàn, quay lưng bước đi. Khoảnh khắc đó, một nỗi sợ hãi khủng khiếp hơn cả cái chết ập đến với Dương. Anh nhìn thấy bóng lưng cô in trên ngưỡng cửa, chập chờn, sắp biến mất mãi mãi. Và anh hiểu rằng, nếu để cô đi, anh sẽ lại mất đi một lần nữa, mất đi người đã lặng lẽ hàn gắn trái tim anh, mang đến cho anh những mảnh ghép của sự sống.

“ĐỪNG ĐI!” – Một tiếng hét thảng thốt, đầy đau đớn và tuyệt vọng vang lên, xé tan không gian tĩnh lặng. Dương lao tới, giữ chặt lấy tay Linh từ phía sau. Anh run rẩy, nước mắt lần đầu tiên sau mười năm trào ra, nóng hổi. “Xin em… đừng đi,” giọng anh nghẹn ngào, “Anh… anh không muốn mất em.” Linh quay người lại, nước mắt giàn giụa. Dương nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách ấy, không phải để tìm bóng hình của Mai, mà để thấy Linh, chính cô. Anh nói, từng từ một, chậm rãi và chân thành: “Anh đã từng nghĩ, đời này chỉ yêu mình Mai. Nhưng em biết không? Yêu một người đã khuất có thể là một lời thủy chung, nhưng từ chối một trái tim chân thành đang ở đây, trước mặt anh, lại là một sự hèn nhát. Em đã dạy anh cách sống lại. Em đã cho anh thấy rằng trái tim anh không phải là nấm mồ, mà nó vẫn đập, vẫn biết đau, và… vẫn biết yêu. Anh không thể nói rằng anh yêu em như đã từng yêu Mai, vì mỗi tình yêu đều khác biệt. Nhưng anh biết chắc một điều: anh cần em. Anh muốn em ở lại. Hãy cho anh một cơ hội, để anh được yêu em, bằng cả con người anh của hiện tại, không phải là cái bóng của quá khứ.”

Linh im lặng, nước mắt vẫn lăn dài trên má. Cô nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Dương, nơi mà lần đầu tiên cô thấy được sự sống thực sự, không còn là vỏ bọc của nỗi đau và sự cô độc. Cô khẽ gật đầu. Dương ôm chầm lấy cô, như ôm lấy sự sống của chính mình. Anh nhìn qua vai cô, về phía bức chân dung Mai. Nụ cười của cô trong tranh dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, như một lời chúc phúc, một sự giải thoát. Anh thì thầm trong tim: “Cảm ơn em, Mai. Anh sẽ sống thật tốt, như em từng mong muốn. Và em sẽ luôn ở đây, trong một góc trái tim anh, như một ký ức đẹp đẽ, không bao giờ phai nhòa.”

Ánh hoàng hôn cuối cùng đã tắt, nhường chỗ cho màn đêm yên tĩnh phủ lên Hà Nội. Trong căn nhà nhỏ, bên cạnh đóa hướng dương rực rỡ, hai con người nắm chặt tay nhau. Họ không hứa hẹn về một tình yêu vĩnh cửu, bởi họ đều biết cuộc đời vốn mong manh. Nhưng ở khoảnh khắc này, họ chọn cho nhau một cơ hội, để bắt đầu một hành trình mới. “Đời này chỉ yêu mình em” – câu nói năm xưa giờ đã mang một ý nghĩa khác. Nó không còn là lời thề buộc chặt vào quá khứ, mà là sự lựa chọn cho hiện tại, là lời hứa trân trọng người đang nắm tay mình, bước đi trên những mảnh vỡ của ngày hôm qua để hướng về một ngày mai đầy nắng. Và trong lòng Dương, một đóa hoa mới đã bắt đầu đâm chồi, không thay thế đóa hoa cũ, mà cùng nhau tỏa hương, khoe sắc, dưới bầu trời của sự sống và yêu thương.