Trong căn phòng nhỏ áp mái, nơi ánh sáng mặt trời chỉ lọt qua khe cửa sổ hẹp như một lưỡi dao vàng rạch ngang bóng tối, Elias ngồi đó hàng giờ, đôi mắt đăm đăm nhìn vào bức tranh chưa hoàn thành. Đó là một giấc mơ của anh, một thế giới anh khao khát được chạm tới nhưng mãi mãi chỉ là một mảng màu hỗn độn, vô định trên nền vải bố cũ kỹ. Mùi dầu lanh, mùi turpentine và mùi ẩm mốc của những giấc mơ cũ hòa quyện thành một thứ hương vị chua chát, quen thuộc đến nao lòng. Bàn tay anh, lấm lem đủ thứ màu, run run cầm cọ, nhưng rồi lại buông thõng, bất lực. Anh đã cố gắng vẽ đi vẽ lại hình ảnh đó, một ngọn hải đăng đơn độc trên mỏm đá lởm chởm, giữa một biển cả cuồng nộ, với ánh sáng xuyên thấu màn đêm dày đặc, một tia hy vọng chói lòa. Nhưng mỗi lần, nó chỉ là những nét vẽ vụng về, thiếu sinh khí, thiếu linh hồn. Nó là giấc mơ không thể chạm tới, một viễn cảnh đẹp đẽ đến đau lòng mà đôi tay tài hèn của anh không bao giờ với tới được.
Elias sống trong thế giới của những góc phố nhếch nhác, nơi những ước mơ thường chết yểu trước khi kịp lớn thành hình hài. Anh làm việc trong một xưởng in ồn ào, ngày ngày lặp đi lặp lại những thao tác vô hồn, in lên hàng nghìn tờ giấy những thông điệp, những hình ảnh của người khác, chứ không bao giờ là của chính mình. Tiếng máy móc ầm ĩ ăn mòn tâm trí anh, để mỗi khi về đến căn phòng nhỏ, sự tĩnh lặng trở nên đáng sợ, lộ rõ những khoảng trống vô vọng trong lòng. Bức tranh kia trở thành nỗi ám ảnh, một lời nguyền mà anh tự giáng lên mình. Đêm đêm, anh mơ thấy mình chạm được vào ngọn hải đăng, cảm nhận được hơi ấm của ánh sáng, nghe thấy tiếng sóng vỗ, nhưng rồi tỉnh dậy, chỉ còn lại sự trống rỗng mênh mông và bức vẽ dở dang như một lời chế nhạo. Một buổi chiều nọ, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ những đám mây bẩn trên bầu trời thành phố, Elias lang thang vô định và dừng chân trước một phòng trưng bày nghệ thuật sang trọng.
Ở đó, giữa những bức tường trắng tinh được chiếu sáng hoàn hảo, anh nhìn thấy nó. Một bức tranh, cũng là một ngọn hải đăng, nhưng sống động đến kinh ngạc. Ánh sáng từ ngọn đèn dường như thật đến nỗi Elias cảm tưởng nếu đưa tay ra, anh sẽ cảm nhận được hơi ấm. Sóng biển cuồn cuộn, mỗi giọt nước bắn lên tung tóe như sắp rơi ra khỏi khung tranh. Nó là hiện thân của mọi thứ anh hằng mơ ước, mọi thứ anh khao khát đạt được. Và cái tên ký dưới góc tranh khiến trái tim anh thắt lại: Alistair Crane, một họa sĩ lừng danh mà ai cũng biết đến. Elias đứng đó, chết lặng, như kẻ đói khát nhìn thấy một bữa tiệc xa hoa đằng sau lớp kính chắn. Sự ghen tị, tuyệt vọng và một niềm khao khát điên cuồng trào dâng trong anh. Anh không chỉ muốn ngắm nhìn nó, anh muốn chiếm hữu nó, muốn hiểu được bí mật đằng sau những nét cọ thần kỳ đó, dù chỉ một lần.
Ý nghĩ đó ăn sâu bám rễ, biến thành một kế hoạch liều lĩnh. Elias, kẻ chưa bao giờ dám làm điều gì sai trái, giờ đây lại nung nấu một quyết định điên rồ: đánh cắp bức tranh. Đối với anh, đó không đơn thuần là một tội ác, mà là một hành động tuyệt vọng để chạm vào giấc mơ của mình, để có được thứ mà anh biết mình không bao giờ có thể tạo ra. Anh dành nhiều tuần để quan sát, lên kế hoạch. Anh học lịch làm việc của bảo vệ, vị trí đặt camera, loại khóa trên cửa sổ phòng trưng bày. Căn phòng áp mái của anh giờ chất đầy những bản vẽ sơ đồ thay vì những bức tranh. Đêm thực hiện kế hoạch, bầu trời đen kịt, không một vì sao. Tim đập thình thịch như trống lễ, Elias, mặc một bộ đồ đen, lẻn vào tòa nhà như một cái bóng. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến không ngờ. Chiếc khóa cửa sổ được mở cũng dễ dàng như trong những lần anh mơ tưởng.
Anh đứng trước bức tranh, run rẩy. Dưới ánh trăng lờ mờ lọt qua khe cửa, ngọn hải đăng trong tranh dường như còn sống động hơn bao giờ hết. Anh đưa tay ra, không phải để tháo tranh, mà là để chạm vào bề mặt lớp sơn dầu. Anh mong đợi cảm giác của sự vĩ đại, của thiên tài, của thứ ánh sáng anh hằng mơ ước. Nhưng thứ anh chạm vào chỉ là sự lạnh lẽo, trơn nhẵn của lớp vernish bảo vệ. Một sự thật phũ phàng. Bức tranh dù đẹp đến mấy, cũng chỉ là vật chất. Nó không phải là giấc mơ. Nó không phải là thứ anh thực sự tìm kiếm. Nhưng đã quá muộn. Tiếng còi báo động rú lên chói tai, những tia đèn pin lòa xóa lướt qua. Elias, trong cơn hoảng loạn, vội giật bức tranh xuống. Anh ôm nó và chạy, chạy như thể ma đuổi, băng qua những con phố vắng tanh, trái tim đập như muốn vỡ tung.
Về đến căn phòng áp mái, anh khóa chặt cửa, thở hổn hển. Anh dựa bức tranh lên giá vẽ cũ kỹ của mình, cạnh bức vẽ dở dang. Dưới ánh đèn vàng hắt hiu, hai thế giới đối lập hiện ra. Một bên là kiệt tác hoàn hảo, rực rỡ, đầy sức sống. Một bên là sự vụng về, tối tăm, thảm hại. Elias ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bức tranh bị đánh cắp, hy vọng tìm thấy điều gì đó, bất cứ điều gì, có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng. Anh nhìn từng nét cọ, từng lớp màu, sự pha trộn tinh tế. Nhưng càng nhìn, anh càng thấy trống rỗng. Ánh sáng từ ngọn hải đăng kia giờ đây có vẻ giả tạo, lạnh lùng. Nó không thuộc về anh. Nó là của Alistair Crane. Nó là giấc mơ của người khác. Và giấc mơ của người khác, dù có đẹp đẽ đến đâu, cũng không bao giờ có thể sưởi ấm trái tim của chính mình.
Đêm đó, trong sự cô độc và sợ hãi tột cùng, Elias hiểu ra một điều mà có lẽ anh đã biết từ rất lâu, nhưng không dám thừa nhận. Giấc mơ không thể chạm tới của anh không phải là một bức tranh hoàn hảo trên tường một phòng trưng bày. Nó là khả năng biến những rung cảm trong tim thành hình khối và màu sắc, là hành trình tự thân vượt qua những giới hạn, là quyền được thất bại và thử lại. Bức tranh kia, dù đắt giá đến mấy, cũng chỉ là một vật thể vô hồn so với hành trình sáng tạo mà anh đã từ bỏ. Anh nhìn sang bức vẽ dở dang của mình, ngọn hải đăng nguệch ngoạc, méo mó. Lần đầu tiên, anh không thấy nó thảm hại. Anh thấy nó là của anh, với tất cả sự non nớt và chân thực. Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, xé toang màn đêm. Những giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Cảnh sát! Mở cửa!”. Elias thở dài một hơi dài, nặng nề. Anh đứng dậy, không phải để chạy trốn, mà để mở cánh cửa.
Anh bị dẫn đi, nhưng tâm trí lại thanh thản lạ thường. Anh đã chạm vào giấc mơ của mình theo cách sai lầm nhất, và cuối cùng đã hiểu được bản chất của nó. Giấc mơ thực sự không phải là một đích đến có thể đánh cắp hay sở hữu, mà là con đường mà người ta đi, dù có thể chông chênh và đầy chông gai. Trong căn phòng giam lạnh lẽo tối đó, hình ảnh hiện lên trong tâm trí anh không phải là kiệt tác của Alistair Crane, mà là bức tranh dở dang của chính mình, với ngọn hải đăng chưa hoàn thành, cùng với những con sóng cuồng nộ mà giờ đây anh biết mình có thể vẽ lại, lần này bằng trải nghiệm, bằng nỗi đau, và bằng một sự thấu hiểu mới mẻ. Elias nhắm mắt lại, và lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy rất rõ hình ảnh ngọn hải đăng của mình, không hoàn hảo, nhưng thật sự là của anh. Và anh biết, dù có phải ở trong tù, thì giấc mơ thực sự, cuối cùng, đã không còn nằm ngoài tầm với nữa.