Lá phong mùa thu

Lá phong mùa thu

Mùa thu đến trên ngôi làng nhỏ ven chân núi bằng những cơn gió heo may se lạnh, mang theo hương vị ngọt ngào của hoa quả chín và mùi ẩm ướt của đất. Những tán lá phong bắt đầu chuyển mình từ màu xanh biếc sang những sắc thái rực rỡ của lửa: cam, vàng, đỏ tía, như ai đó vô tình đánh đổ lọ màu của thần linh xuống trần gian. Giữa khu rừng phong già cổ kính, có một cây phong đặc biệt, to lớn và lão làng nhất, được dân làng gọi với cái tên trìu mến “Cụ Phong”. Cụ không chỉ là một thực thể thiên nhiên mà đã trở thành linh hồn của mùa thu, người chứng kiến bao thế hệ sinh ra và lớn lên, bao câu chuyện buồn vui của làng. Và năm nay, như thường lệ, khi những chiếc lá đầu tiên của Cụ chuyển màu, một mùa thu mới lại bắt đầu với những lời hứa hẹn và những số phận mới.

Trong căn nhà gỗ nhỏ dưới chân đồi, cô gái tên Thu sống cùng người ông nội của mình. Cô là một họa sĩ trẻ, đôi mắt luôn ánh lên vẻ đẹp kỳ diệu của thế giới và một nỗi buồn mơ hồ. Cô đến đây không chỉ để chăm sóc ông, người đã già yếu và ký ức bắt đầu nhuốm màu mờ ảo, mà còn để tìm kiếm cảm hứng cho những bức tranh của mình và có lẽ, để chạy trốn khỏi những ồn ào của phố thị. Ông của Thu từng là một người thợ làm vườn tài hoa, người đã trồng và chăm sóc cho cả khu rừng phong này. Giờ đây, ký ức ông như những chiếc lá mùa thu, đôi khi rực rỡ, đôi khi chực chờ tách cành. Ông thường ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đục mờ nhìn ra khu rừng, thì thầm những câu chuyện về một loài hoa giả huyền thoại – Hoa Phong Giả – chỉ nở một lần trong trăm năm dưới gốc cây phong già khi mùa thu chín nhất, mang lại điều kỳ diệu cho những ai tìm thấy nó. “Nó không phải là một bông hoa thực sự, cháu ạ,” giọng ông run run, đầy bí ẩn, “mà là một chiếc lá phong cuối cùng có hình hài đóa hoa, mang linh hồn của cả khu rừng. Ai tìm thấy nó, người đó sẽ tìm thấy điều mình mãnh liệt khao khát nhất.”

Lời kể của ông như một giai điệu mê hoặc, đánh thức trong Thu một khát vọng cháy bỏng. Cô quyết định sẽ tìm bằng được Hoa Phong Giả, không phải cho bản thân, mà để chữa lành cho ông, để đem những ký ức tươi sáng quay trở lại với ông, để ông có thể nhận ra cô một lần nữa. Hàng ngày, khi ông ngủ, Thu lại mang theo chiếc giỏ mây và bước vào khu rừng phong đang độ chuyển mình rực rỡ. Mỗi bước chân cô giẫm lên thảm lá dày đặc, tạo nên âm thanh xào xạc, khô giòn như nhạc nền cho hành trình của mình. Cô dành hàng giờ để ngắm nhìn từng tán cây, từng chiếc lá, tìm kiếm một dấu hiệu khác biệt. Khu rừng mùa thu đẹp đến nao lòng. Ánh nắng vàng óng xuyên qua các tán lá, vẽ lên mặt đất những bức tranh lấp lánh, biến đổi theo từng cơn gió. Không khí trong lành, mát mẻ, nhuốm đầy hương thơm ngọt ngào của nhựa cây và hương đất. Nhưng sự bao la của khu rừng và hàng vạn chiếc lá khiến công việc của cô như mò kim đáy bể. Mỗi chiếc lá rơi là một niềm hy vọng lóe lên rồi vụt tắt khi nó chỉ là một chiếc lá bình thường, dù đẹp đẽ.

Rồi một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm tím cả khu rừng, Thu gặp một người. Đó là một chàng trai trẻ, dáng người cao ráo, đang say sưa vẽ bằng bút chì vào một cuốn sổ tay. Anh ngồi dưới gốc một cây phong to, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng. Tiếng bước chân của Thu khiến anh ngẩng lên. Đôi mắt anh xanh biếc và sáng rỡ, chất chứa một sự tò mò thân thiện. Anh tên là Lộc, một nhà sinh vật học trẻ từ thành phố đến để nghiên cứu về hệ sinh thái độc đáo của khu rừng phong này. Cuộc gặp gỡ ban đầu đầy bối rối, nhưng tình yêu chung với thiên nhiên và vẻ đẹp huyền bí của khu rừng nhanh chóng xóa nhòa khoảng cách giữa họ. Thu chia sẻ với Lộc về Hoa Phong Giả và ước nguyện của mình. Thay vì chế nhạo, đôi mắt Lộc lại ánh lên sự hào hứng. Anh không coi đó là một truyền thuyết mê tín, mà như một ẩn dụ đẹp cho sự kỳ diệu của tự nhiên. “Có những điều khoa học chưa thể giải thích,” anh nói, giọng trầm ấm, “và đôi khi, niềm tin vào phép màu mới là thứ khiến chúng ta tìm ra những điều phi thường.” Từ đó, hành trình đơn độc của Thu trở thành cuộc hành trình của hai người.

Họ cùng nhau dạo bước trong rừng, chia sẻ với nhau từng góc nhìn, từng phát hiện. Lộc dạy Thu cách quan sát tỉ mỉ hơn: những đường gân lá, sự sắp xếp của các thùy, cách ánh sáng phản chiếu trên bề mặt lá. Còn Thu chỉ cho Lộc thấy vẻ đẹp nghệ thuật ẩn sau mỗi chi tiết khoa học khô khan. Tình cảm giữa họ lớn dần lên, ấm áp như nắng thu, dịu dàng như những cơn gió nhẹ. Họ nói về ước mơ, về nỗi sợ hãi, về quá khứ và hy vọng tương lai. Dưới tán lá phong đỏ rực, trái tim họ như những chiếc lá cuối mùa, tìm thấy nhau sau bao chìm nổi. Nhưng mùa thu không ngừng trôi. Những cơn gió ngày một mạnh hơn và lạnh hơn, những cơn mưa thu bắt đầu trút xuống, cuốn đi hàng loạt lá trên cây. Sự tàn phai của thiên nhiên khiến Thu lo lắng. Thời gian không còn nhiều. Ông cô ngày một yếu đi, những lúc tỉnh táo càng thưa thớt. Áp lực tìm kiếm Hoa Phong Giả đè nặng lên vai cô, biến niềm hy vọng ban đầu thành nỗi ám ảnh day dứt.

Rồi cơn bão ập đến. Một đêm mưa gió dữ dội, gào thét qua khu rừng như muốn xé tan mọi thứ. Sáng hôm sau, khi Thu và Lộc bước vào rừng, một cảnh tượng hoang tàn hiện ra. Cây cối xơ xác, cành gãy la liệt, và thảm lá trên mặt đất dày đặc hơn bao giờ hết, ướt sũng và nhuốm màu ủ rũ. Trái tim Thu thắt lại. Làm sao có thể tìm thấy một chiếc lá đặc biệt giữa đống hỗn độn này? Nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong cô. Cô lang thang, đảo mắt nhìn khắp nơi, đôi tay run rẩy lật từng đống lá ướt. Lộc cố gắng an ủi, nhưng chính anh cũng thấy hy vọng mong manh. Đúng lúc đó, một tia nắng yếu ớt xuyên qua đám mây tàn, chiếu rọi vào một góc nhỏ dưới gốc Cụ Phong già. Và ở đó, nằm khiêm nhường trên một tảng đá phủ rêu, là một chiếc lá. Nó không giống bất kỳ chiếc lá nào Thu từng thấy. Màu đỏ thẫm của rượu vang, hình dáng hoàn hảo với các thùy uốn cong một cách tinh xảo, và những đường gân trắng bạc chạy dọc tạo thành hình hài một đóa hồng nở rộ. Nó là Hoa Phong Giả. Thu chạy đến, khụy xuống, nhẹ nhàng nhặt nó lên. Cô cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ tỏa ra từ chiếc lá, như thể nó chứa đựng một linh hồn. Nước mắt cô lăn dài, một sự xúc động tột cùng khiến cô không thốt nên lời. Lộc đứng bên cạnh, nắm chặt tay cô, đôi mắt anh cũng rưng rưng xúc động.

Họ trở về nhà, Thu cẩn thận cầm chiếc lá trên tay như nâng niu một báu vật. Cô bước vào phòng ông, nơi ông đang ngủ thiếp đi trên chiếc ghế bành. Tim cô đập thình thịch. Cô nhẹ nhàng đặt chiếc lá vào lòng bàn tay gầy guộc, đầy những vết đồi mồi của ông. Một lúc sau, ông từ từ mở mắt. Ánh nhìn của ông không còn vẻ mơ hồ, xa xăm nữa. Nó trong vắt và sáng rõ. Ông nhìn chiếc lá, một nụ cười rạng rỡ, ấm áp nở trên khuôn mặt nhăn nheo. “Hoa Phong Giả,” ông thì thầm, giọng nói vững vàng hơn bao giờ hết. “Ông đã tìm thấy nó rồi sao, Thu?” Ông gọi tên cô. Ông nhận ra cô. Ông kể cho cô nghe về ký ức ngày xưa, về người bà đã khuất của cô, người đầu tiên kể cho ông nghe về truyền thuyết này. Điều kỳ diệu không nằm ở chỗ ông khỏe lại hoàn toàn, mà nằm ở khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, trọn vẹn và đẹp đẽ này. Ông nắm chặt tay cô, kể về tình yêu của ông với bà, với khu rừng, với cuộc sống này. Đó là món quà cuối cùng, là sự viên mãn sau cùng của một đời người. Vài ngày sau, ông ra đi thanh thản trong giấc ngủ, với Hoa Phong Giả vẫn còn trong tay.

Mùa thu kết thúc. Những chiếc lá cuối cùng lìa cành, để lại những cành cây trơ trụi hướng lên bầu trời xám. Nhưng trong lòng Thu, một mùa xuân mới đã nảy nở. Cô không còn là cô gái buồn bã tìm cách chạy trốn nữa. Hành trình tìm kiếm Hoa Phong Giả đã dạy cô về sức mạnh của niềm tin, về vẻ đẹp của hi vọng và về tình yêu có thể nảy nở giữa những tàn phai. Cô và Lộc ở bên nhau, không phải vì một phép màu, mà vì họ đã tìm thấy nhau giữa những chiếc lá mùa thu. Thu bắt đầu vẽ lại, không phải để trốn chạy, mà để ghi lại vẻ đẹp mong manh nhưng vĩnh cửu của cuộc sống. Bức tranh đầu tiên cô hoàn thành là một bức chân dung ông nội, với nụ cười hiền hậu, và trên bệ cửa sổ, một chiếc lá phong đỏ thẫm được ép khô, hình thù như một đóa hoa, lặng lẽ tỏa sáng dưới ánh nắng mai. Nó nhắc nhở rằng phép màu thực sự không nằm ở việc thay đổi số phận, mà nằm ở cách chúng ta dũng cảm yêu thương, trân trọng từng khoảnh khắc, và tìm thấy vẻ đẹp phi thường ngay trong những điều tưởng chừng mong manh nhất, như một chiếc lá phong mùa thu.