Trong căn phòng trọ chật hẹp cuối con hẻm nhỏ ngập tràn mùi hoa sữa những ngày cuối đông, Hạ lật từng trang nhật ký cũ kỹ, nơi những dòng chữ đã ngả màu nâu vàng vĩnh viễn khắc ghi một mối tình không bao giờ dám gọi tên. Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, và thế giới của hai mươi năm trước ùa về nguyên vẹn, sống động đến từng chi tiết nhỏ nhất, từ cái mùi phấn trắng, bảng đen đến ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đã chiếm giữ trái tim cô suốt cả một thời thanh xuân dại khờ.
Đó là mùa thu năm Hạ mười bảy, cô bé học trò nhút nhát với mái tóc dài thường buông xõa sau lưng, đôi mắt to luôn mang nỗi sợ hãi một thứ gì đó mơ hồ của tuổi mới lớn. Còn anh, thầy Minh, giáo viên dạy Văn mới của lớp cô, một người đàn ông trẻ tuổi với dáng vẻ điềm tĩnh hiếm thấy, luôn trong bộ áo sơ mi trắng bạch màu giặt nhiều lần và chiếc xe đạp cũ kỹ. Giọng anh trầm ấm, mỗi khi đọc thơ, cả lớp như lặng đi, chìm đắm trong thế giới của những con chữ biết hát. Hạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh lâu, mỗi lần anh đi ngang qua bàn, tim cô đập loạn xạ, gò má ửng hồng, tay vò trang sách đến nhàu nát. Tình yêu ấy đến một cách tự nhiên như hơi thở, dịu dàng và mãnh liệt, len lỏi vào từng góc khuất trong tâm hồn non nớt của cô.
Cô bắt đầu viết nhật ký, những trang viết dày đặc tên anh, những lời thì thầm độc thoại không bao giờ dám thốt ra. Cô tìm mua những cuốn sách anh giới thiệu, đọc đi đọc lại đến thuộc lòng chỉ để mong có một lần được trao đổi với anh vài câu, dù chỉ là về thời tiết hay một nhân vật văn học nào đó. Mỗi tiết học của anh là một ngày hội. Cô ngồi im lặng ở góc lớp, đôi mắt không rời hình bóng anh đi lại trên bục giảng, say sưa giảng bài, đôi tay khoác sau lưng, những ngón tay thon dài. Ánh nắng mùa thu xuyên qua ô cửa sổ, đổ dài trên vai áo anh, tạo thành một vầng hào quang lộng lẫy trong mắt cô. Cô yêu tất cả những điều giản dị về anh: cách anh vò mái tóc khi suy nghĩ, nụ cười hiếm hoi khi một học trò trả lời đúng, thậm chí là vẻ mệt mỏi sau những giờ lên lớp. Đó là một thứ tình cảm trong sáng, thuần khiết nhưng cũng đầy đau đớn, bởi nó là một bí mật không thể chia sẻ cùng ai, một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng một đứa trẻ mới biết yêu.
Rồi một chiều mưa, khi hầu hết học sinh đã về, Hạ quay lại lớp để tìm quyển tập bài làm đã bỏ quên. Hành lang vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn. Cô thấy bóng anh đứng một mình bên cửa sổ phòng giáo viên, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra màn mưa trắng xóa. Trái tim Hạ đập thình thịch. Cô định lặng lẽ đi qua, nhưng anh đã quay lại. “Em Hạ à? Trời mưa to thế này, em về một mình sao?” – giọng anh vẫn ấm áp như mọi khi. Hạ chỉ lắp bắp, không thể thốt nên lời. Thấy cô ướt nhẹp, anh lấy từ trong tủ ra một chiếc áo khoác cũ, đưa cho cô. “Mặc tạm vào để đỡ lạnh. Thầy chở em về”. Khoảnh khắc ngồi sau chiếc xe đạp cũ của anh, chiếc áo còn vương mùi khói thuốc nhẹ và mùi mực của anh, Hạ cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ. Cô dám đưa tay ra nắm nhẹ vào gấu áo anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, và ước đoạn đường này dài mãi, dài mãi. Cô không biết rằng, trong lúc đó, anh đang nghĩ về người vợ trẻ đã mất cách đây hai năm vì một căn bệnh hiểm nghèo, và hình bóng cô học trò nhỏ với đôi mắt ngấn lệ trong ngày đưa tang vợ anh bỗng hiện về.
Kể từ hôm đó, mọi thứ dường như thay đổi. Anh bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn, không chỉ với tư cách một giáo viên. Anh giao cho cô những cuốn sách hay, thỉnh thoảng hỏi thăm việc học hành. Trong mắt anh, Hạ không chỉ là một học trò giỏi Văn, mà còn là một tâm hồn đồng điệu, biết lắng nghe và chia sẻ những suy tư mà anh chẳng thể giãi bày cùng ai. Họ trao đổi với nhau bằng những cái nhìn lén lút, những nụ cười thoáng qua, những cuốn sách được đưa và nhận trong im lặng. Hạ biết mình đang đi trên một con đường nguy hiểm, nhưng trái tim tuổi mười bảy không cho phép cô dừng lại. Cô viết trong nhật ký: “Em yêu thầy. Chỉ cần được nhìn thấy thầy mỗi ngày, được sống trong cùng một bầu trời với thầy, thế là đủ”. Nhưng đó là lời nói dối. Cô muốn nhiều hơn thế, một điều gì đó không tên, không thể và không bao giờ được phép.
Rồi kỳ thi tốt nghiệp cấp ba cũng đến. Ngày cuối cùng của năm học, Hạ quyết định sẽ nói với anh. Không phải bằng lời, mà bằng một bức thư, cô để nó trong một cuốn sách định trao lại cho anh. Trời hôm ấy nắng vàng rực rỡ, hoa phượng nở đỏ rực một góc sân trường. Tim đập như trống giục, Hạ đứng đợi anh ở cuối hành lang. Khi anh bước tới, cô đưa cuốn sách ra, giọng run run: “Thưa thầy, em… em cảm ơn thầy vì tất cả”. Anh nhận lấy, ánh mắt phức tạp nhìn cô, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Anh chỉ gật đầu: “Chúc em thi tốt. Em là một học trò xuất sắc”. Rồi anh quay lưng bước đi. Hạ đứng đó, nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cổng trường, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô biết, mình vừa đánh mất một thứ gì đó quý giá, nhưng cũng giải thoát cho chính mình.
Nhưng số phận trớ trêu, hay có lẽ nó chưa bao giờ dễ dàng với họ. Tối hôm đó, trời đổ một cơn mưa lớn chưa từng thấy. Hạ đang ngồi ôn bài thì nghe tiếng chuông điện thoại reo vội. Một giọng nức nở ở đầu dây bên kia: “Thầy Minh… thầy Minh gặp tai nạn trên đường về nhà…”. Chiếc xe đạp cũ của anh đã va vào một chiếc xe tải trong tầm nhìn hạn chế vì mưa to. Hạ lao ra đường, chạy như điên trong cơn mưa tầm tã đến bệnh viện. Cô thấy anh nằm đó, trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt, những giọt nước mưa còn vương trên mái tóc. Anh hôn mê. Trong túi áo ngực anh, người ta tìm thấy một phong thư, không phải bức thư của Hạ, mà là một lá thư anh viết cho cô, chưa kịp gửi. Người nhà anh đưa nó cho Hạ, với ánh mắt ngờ vực và đau khổ. Lá thư ngắn ngủi: “Hạ à, thầy biết tất cả. Thầy cũng yêu em, một tình yêu không thể nói thành lời, không được phép tồn tại. Em hãy sống thật tốt, hãy bay thật xa. Thầy sẽ luôn dõi theo em từ nơi này. Xin lỗi vì tất cả”.
Anh ra đi trong đêm đó, mang theo một mối tình chưa kịp nở hoa đã vội tàn lụi. Hạ đứng lặng người, bức thư trong tay ướt đẫm nước mắt. Cô không khóc, chỉ cảm thấy một nỗi đau xé lòng, tê dại. Mối tình của cô, cuối cùng, đã trở thành một thứ không thể theo đúng nghĩa đen nhất của nó. Hai mươi năm sau, Hạ giờ đã là một nhà văn nổi tiếng, nhưng trái tim cô vẫn còn nguyên vẹn vết sẹo ngày xưa. Cô chưa từng yêu ai nữa. Cô đóng trang nhật ký lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa hoa sữa đang dần tàn, những cánh hoa trắng nhỏ li ti rơi đầy ngõ. Cô mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng thanh thản. Cô đã học cách sống chung với nỗi đau, biến nó thành động lực để sáng tạo. Mối tình không thể ấy, dù ngắn ngủi và đầy nước mắt, đã cho cô một thứ tình yêu đủ lớn để sống trọn một đời người. Và trong im lặng của trái tim mình, cô biết rằng, đâu đó ở một thế giới khác, anh vẫn đang dõi theo cô, như lời anh đã hứa. Họ yêu nhau trong một không gian không có sự ngăn cách nào nữa, không tuổi tác, không định kiến, không sự sống và cái chết. Đó là mối tình không thể, nhưng cũng là mối tình đẹp nhất và vĩnh cửu nhất trong đời họ.