Dưới ánh trăng rằm vàng óng như mật ong loang trên mặt hồ phẳng lặng, chiếc thuyền nan nhẹ nhàng trôi như một chiếc lá rụng giữa dòng nước bạc. Trên thuyền, Ngọc và Minh ngồi đối diện nhau, khoảng cách gần đến mức họ có thể nghe thấy hơi thở của đối phương hòa cùng tiếng nước rì rào vỗ mạn thuyền. Không khí im lặng đến ngột ngạt, chất chứa một điều gì đó lớn lao mà cả hai đều biết sẽ không bao giờ có thể cất thành lời. Ngọc, với đôi mắt sâu thẳm như có thể nuốt chửng cả bầu trời đêm, nhìn Minh không chớp mắt, như muốn khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú ấy vào tận sâu trong tâm khảm mình. Cô là công chúa của vương triều Đại Việt hùng mạnh, một đóa hoa quý phái nở trong lồng kính vàng, còn anh, chỉ là một viên quan nhỏ, một người lính thư sinh mới bước chân vào chốn quan trường đầy rẫy những quyền lực và toan tính. Số phận đùa cợt đặt họ bên nhau trong một buổi chiều thu, khi Minh được cử vào cung để giảng giải những bài thơ cổ cho nàng. Từ những con chữ khô khan trên trang giấy ố vàng, tâm hồn của hai người bỗng tìm thấy tiếng nói chung. Họ nói về thơ, về nhạc, về những ước mơ thầm kín nhất, về một thế giới tự do ngoài kia mà cả hai đều khao khát. Mỗi buổi học kết thúc là mỗi lần trái tim họ thắt lại, lưu luyến một thứ tình cảm mới chớm nở nhưng đã biết trước là không thể vươn tới.
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến, khi nhà vua, trong một buổi thiết triều, long trọng tuyên bố hôn ước giữa công chúa Ngọc và Thái tử của nước láng giềng phương Bắc, một liên minh chính trị nhằm củng cố biên cương và mở rộng thế lực. Tin ấy như một nhát dao găm xoáy sâu vào lòng Minh, còn với Ngọc, nó như một bản án tử hình cho trái tim non nớt của nàng. Đêm đó, dưới một trận mưa tầm tã xối xả, Minh, với bộ quần áo ướt sũng bám đầy bùn đất, đã đứng chôn chân bên ngoài bức tường thành cao vút, nơi ánh đèn trong phòng Ngọc vẫn le lói. Anh biết mình thật ngu ngốc và liều lĩnh, nhưng sức mạnh của trái tim khiến đôi chân anh không thể kìm giữ. Còn Ngọc, từ khung cửa sổ, nàng nhìn thấy bóng hình nhỏ nhoi, đơn độc và tuyệt vọng ấy trong màn mưa trắng xóa. Nước mắt nàng hòa cùng nước mưa, lặng lẽ chảy dài trên má. Một khoảng cách mấy trượng tường thành, mà như cả một vực sâu thăm thẳm của địa vị, quyền lực và trách nhiệm, thứ đã nhấn chìm mọi hy vọng nhỏ nhoi nhất. Họ không nói với nhau một lời, không một cử chỉ, chỉ im lặng nhìn nhau qua màn mưa dày đặc, như một lời từ biệt không hẹn ngày gặp lại. Sáng hôm sau, Minh nhận được lệnh đi sứ sang phương Bắc, một nhiệm vụ mà anh biết là cách để nhà vua khéo léo loại bỏ anh ra khỏi cuộc đời của công chúa, để bảo vệ cho hôn ước quan trọng của vương triều.
Năm tháng trôi qua trong sự tĩnh lặng đến đau lòng. Ngọc trở thành một công chúa lạnh lùng, ít nói, nàng giam mình trong thư phòng, đối mặt với những cuốn kinh kệ và bản nhạc buồn. Trái tim nàng như một ao nước mùa thu, bề mặt phẳng lặng nhưng ẩn chứa những cơn sóng ngầm cuộn xoáy. Tin tức về Minh thỉnh thoảng vẫn văng vẳng đâu đó, về một vị quan trẻ tuổi tài ba được lòng vua nước bạn, về những chuyến đi xa đến tận những miền biên ải xa xôi. Mỗi lần nghe thấy, trái tim nàng lại thổn thức một nhịp đau đớn và cả niềm tự hào thầm kín. Còn Minh, nơi đất khách quê người, anh dùng công việc để quên đi nỗi đau. Anh đi khắp các châu thành, thăm thú danh lam thắng cảnh, nhưng trong mắt anh, cảnh vật nào cũng nhuốm màu u buồn của một mối tình vụn vỡ. Anh viết thật nhiều thơ, những vần thơ chất chứa nỗi nhớ mong cùng cực, nhưng không một bức thư nào có thể gửi đi. Chúng được cất giấu trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, như nơi chôn cất trái tim anh.
Rồi một ngày, chiến tranh ập đến. Liên minh hôn nhân xưa kia tan vỡ, những cuộc tấn công biên giới diễn ra ác liệt. Minh, với hiểu biết sâu rộng về văn hóa và địa lý phương Bắc, được gọi về nước và phong làm quân sư, tham mưu cho các tướng lĩnh nơi biên ải. Anh trở về với dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt sâu hoắm in hằn những dặm dài gian khổ và sự chín chắn của một người đã trải qua quá nhiều mất mát. Trong khi đó, số phận của Ngọc cũng rẽ sang một hướng khác. Nàng được gả cho một lão tướng quyền lực trong triều, một người đàn ông góa vợ tuổi đã cao, để củng cố sức mạnh quân sự chống lại giặc ngoại xâm. Đám cưới được tổ chức vội vã trong không khí căng thẳng của chiến tranh. Ngọc bước lên kiệu hoa với bộ áo cưới đỏ thắm, nhưng trái tim nàng thì nguội lạnh và tê dại. Nàng không khóc, cũng không cười, chỉ như một cái bóng vô hồn thực hiện nghĩa vụ của một công chúa.
Trận chiến then chốt diễn ra ác liệt tại một thung lũng hẹp. Quân ta bị vây hãm, rơi vào thế yếu. Minh, trong lúc hỗn loạn, đã dẫn một nhóm quân cảm tử mở đường máu. Mưa tên, lửa đạn, tiếng gươm giáo chạm vào nhau chan chát, tiếng hét xung phong và tiếng rên xiết của những người ngã xuống. Minh xông pha giữa làn tên đạn, lòng đầy thương tích nhưng ý chí vẫn sắt đá. Và rồi, từ một gờ đá cao, anh nhìn thấy đoàn tùy tùng của vị lão tướng, cha chồng của Ngọc, cũng đang bị giặc vây khốn. Trong chiếc xe bị phá hủy một nửa, anh thấy bóng dáng thân thuộc của Ngọc, vẫn khuôn mặt ấy, nhưng đã đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Một mũi tên độc lao vun vút về phía nàng. Không một chút do dự, Minh lao tới, dùng thân mình che chắn. Mũi tên cắm sâu vào vai anh, máu tươi thấm ướt bộ giáp chiến. Anh gục xuống bên cạnh xe, hơi thở yếu ớt. Ngọc hoảng hốt ôm lấy anh, nước mắt giàn giụa, lần đầu tiên sau bao năm, nàng được chạm vào người anh, dù là trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy. “Vì sao ngươi lại làm vậy?” – Giọng nàng nghẹn ngào. Minh mở mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, yêu thương như thuở ban đầu, khẽ mỉm cười: “Vì… đó là… lựa chọn… duy nhất của ta…”. Họ nhìn nhau trong giây phút ngắn ngủi ấy, tất cả khoảng cách, địa vị, rào cản đều sụp đổ. Chỉ còn lại hai tâm hồn đồng điệu, cuối cùng cũng được thuộc về nhau, dù chỉ trong tích tắc. Rồi ánh mắt anh nhạt dần, hơi thở ngừng lại. Minh ra đi trong vòng tay của người con gái anh yêu, với nụ cười thanh thản trên môi. Ngọc ôm chặt lấy anh, khóc nức nở giữa khói lửa mù mịt, tiếng khóc của nàng tan biến trong tiếng gào thét của chiến tranh. Nàng biết, mối tình của họ, từ đầu đến cuối, là một bản tình ca bi thương không lời, một đóa hoa nở sai mùa trong cái lạnh giá của số phận và nghĩa vụ. Nó không thể thành hiện thực, nhưng sự thuần khiết và mãnh liệt của nó đã trở thành vĩnh cửu, in hằn như một vết sẹo trong trái tim nàng, theo nàng đến hết phần đời còn lại, một mối tình không thể, nhưng cũng không thể nào quên.