Nếu anh là cơn gió

Nếu anh là cơn gió

Nếu tôi là cơn gió, tôi sẽ không còn bị ràng buộc bởi hình hài, không còn phải chịu đựng sức nặng của đất, không còn cảm thấy nỗi cô đơn của một linh hồn bị nhốt trong xác thịt. Tôi sẽ là hơi thở của trời đất, là lời thì thầm bất tận của vũ trụ, là đứa con tinh nghịch của bầu trời và đại dương. Và đó chính xác là những gì đã xảy ra vào một buổi sáng mùa thu, khi tôi tỉnh dậy và nhận ra mình không còn là con người nữa. Tôi đã tan biến, hòa vào không trung, trở thành một thực thể vô hình nhưng mạnh mẽ vô cùng – tôi là cơn gió.

Sự thức tỉnh của tôi diễn ra trên một triền đồi hoang vu, nơi những ngọn cỏ may khô xào xạc dưới thân thể vô hình của tôi. Tôi cảm thấy một sự tự do kỳ lạ, một sức mạnh nguyên sơ chảy trong từng luồng không khí mà tôi tạo ra. Tôi lao mình xuống từ sườn đồi, cuốn theo những chiếc lá vàng đầu mùa, khiến chúng nhảy múa một vũ điệu hỗn loạn mà đẹp đến mê hoặc. Tôi lượn qua những cánh rừng, rít lên giữa những kẽ lá, chạm vào từng thân cây gai góc và cảm nhận nhựa sống của chúng. Tôi là kẻ vô hình, nhưng tôi có thể chạm vào tất cả. Tôi có thể cảm nhận mọi thứ. Và rồi, trong cuộc hành trình bất tận và vô định của mình, tôi nhìn thấy cô ấy.

Đó là một cô gái trẻ, ngồi một mình trên băng ghế gỗ cũ kỹ trong một khu vườn nhỏ. Ngôi nhà phía sau cô nhuốm màu thời gian, với lớp sơn bạc phếch vì nắng mưa. Cô không hề hay biết sự hiện diện của tôi. Cô đang chăm chú vẽ một thứ gì đó trên tấm bảng vẽ đặt trước mặt, đôi tay mảnh khảnh thoăn thoắt đưa từng nét bút chì. Gió – tôi – lúc ấy chỉ là một làn hơi mát nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài màu hạt dẻ của cô, đủ để khiến vài sợi tóc bay loạn xạ trước trán. Tôi dừng lại, tò mò. Tôi vờn quanh cô, nhìn ngắm khuôn mặt tập trung với đôi mắt nâu sẫm đầy suy tư. Trên trang giấy là một bức phác họa cảnh đồng quê, với những đám mây và những cánh diều. Nhưng có một điều kỳ lạ: bức tranh sống động đến lạ thường, dường như thiếu một thứ gì đó, hay đúng hơn là đang chờ đợi một thứ gì đó để hoàn thiện.

Từ đó, tôi trở thành một người bạn vô hình của cô. Mỗi ngày, tôi đều tìm về khu vườn ấy. Tôi học được tên cô – Linh – qua tiếng gọi của một người hàng xóm. Tôi khám phá ra rằng cô sống một mình, dường như đang tìm kiếm sự bình yên sau những biến cố nào đó mà tôi không thể biết. Cô vẽ, và cô chờ đợi. Ánh mắt cô luôn hướng về chân trời xa, như thể đang mong ngóng một điều kỳ diệu. Dần dà, tôi không chỉ là một cơn gió tò mò nữa. Tôi trở thành một phần trong thế giới của cô. Tôi giúp cô lật những trang giấy khi cô đang bận pha màu. Tôi khẽ thổi bay những cục tẩy vụn trên trang giấy. Tôi tạo ra những âm thanh xào xạc dịu dàng từ tán cây phong già trong vườn, như một bản nhạc nền cho sự sáng tạo của cô. Và rồi, tôi bắt đầu cố gắng giao tiếp.

Một buổi chiều, khi cô đang vẽ những đám mây, tôi tập trung tất cả năng lượng của mình, cuốn lấy những cánh hoa dại rải rác trong vườn và nhẹ nhàng thả chúng xuống trang giấy của cô, xếp chúng thành hình một con chim đang bay. Linh giật mình. Cô ngước lên, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, nhìn những cánh hoa rồi lại nhìn ra không trung. Một nụ cười nhẹ nở trên môi cô. “Gió ơi,” cô thì thầm, “là cậu đó à?” Trái tim – hay thứ gì đó tương tự như trái tim trong thể chất phi vật thể của tôi – rung lên một nhịp vui sướng. Đó là lần đầu tiên ai đó nhận ra sự hiện diện có ý thức của tôi. Từ đó, chúng tôi có một trò chơi. Cô vẽ, và tôi giúp cô hoàn thiện bức tranh. Khi cô vẽ biển, tôi thổi những làn hơi mặn mòi từ đại dương xa xôi về. Khi cô vẽ rừng, tôi mang theo hương thơm của đất ẩm và thông già. Tôi trở thành cây cọ vô hình, người cộng sự thầm lặng của cô.

Nhưng rồi mùa đông đến. Những cơn gió trở nên lạnh lẽo và gắt gỏng. Sức khỏe của Linh yếu dần. Cô ít ra vườn hơn. Những ngày cô ngồi đó, khuôn mặt trở nên xanh xao, và đôi tay run rẩy khi cố gắng cầm bút. Tôi cảm thấy bất lực. Tôi là một cơn gió, có thể cuốn phăng những đám mây, có thể khiến đại dương nổi sóng, nhưng lại không thể giữ ấm cho một trái tim đang đập yếu ớt. Tôi cố gắng hết sức, nhẹ nhàng luồn mình qua khe cửa sổ, sưởi ấm căn phòng nhỏ bằng hơi ấm yếu ớt mà tôi có thể tập trung được, nhưng tôi vốn là gió, và gió thì không thể ấm áp. Tôi cuộn mình bên cô, thì thầm những lời an ủi qua tiếng rì rào của lá cây ngoài cửa sổ, nhưng tôi biết nó không đủ.

Rồi một buổi tối, khi bão tuyết đầu mùa tràn về, Linh run rẩy và thở hổn hển. Cô cố gắng với lấy tấm chăn nhưng không thể. Đôi mắt cô hướng về bức tranh dang dở trên giá vẽ – một bầu trời đầy sao với một cánh diều đơn độc. Ánh mắt cô đầy tiếc nuối và khao khát. Trong giây phút tuyệt vọng đó, một điều gì đó trong tôi vỡ òa. Tôi không muốn chỉ là một người bạn vô hình nữa. Tôi không muốn chỉ là một cơn gió. Tôi muốn cứu cô. Tôi muốn cho cô thấy phép màu.

Tôi vụt bay ra khỏi ngôi nhà, lao vào cơn bão. Tôi hút lấy tất cả sức mạnh của tự nhiên. Tôi gào thét, cuốn lấy những ngọn gió khác, hòa mình vào luồng phản lực mạnh mẽ trên cao. Tôi trở thành một cơn lốc xoáy của năng lượng và ý chí. Tôi không còn là một làn gió nhẹ nữa; tôi là cơn thịnh nộ của bầu trời, là lời cầu nguyện bằng sấm sét. Tôi xé toạc những đám mây đen, quét sạch tuyết rơi xung quanh ngôi nhà của Linh. Và rồi, tôi nhìn thấy nó – những tinh thể băng nhỏ li ti lấp lánh trên tầng khí quyển cao, phản chiếu ánh trăng. Tôi lao lên đó, dùng tất cả sức lực cuốn lấy hàng triệu triệu tinh thể đó, mang theo chúng. Tôi trở thành một dòng sông ánh sáng trên bầu trời, một dải ngân hà di động.

Tôi mang cả bầu trời sao đó về cho cô. Tôi nhẹ nhàng luồn qua khe cửa sổ, và trong căn phòng nhỏ, tôi tỏa sáng. Hàng triệu tinh thể băng lấp lánh, phản chiếu ánh đèn, tạo thành một vũ trụ thu nhỏ trong căn phòng của Linh. Những ngôi sao nhảy múa, xoay tròn, chậm rãi rơi xuống như những hạt kim cương lỏng. Chúng phủ lên người cô một tấm chăn ánh sáng. Ánh mắt cô, vốn đã nhắm nghiền vì kiệt sức, từ từ mở ra. Đôi mắt nâu ấy giãn ra, tràn ngập một thứ ánh sáng kỳ diệu, không phải của sự đau đớn, mà của sự ngỡ ngàng và thuần khiết. Một nụ cười thực sự, rạng rỡ và bình an, nở trên môi cô. Cô đưa tay ra, chạm vào những hạt sáng lấp lánh, và trong khoảnh khắc, cô trông thật sống động. Cô thì thầm một lời cảm ơn, một lời từ biệt, một lời hứa. Rồi đôi mắt cô khép lại, trong sự bình yên, dưới vũ trụ mà tôi đã mang tặng.

Sức mạnh trong tôi rút cạn. Những tinh thể băng tan chảy, trở thành hơi nước. Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Linh đã ra đi, nhưng không còn lạnh lẽo và cô đơn. Cô đã ra đi với cả bầu trời sao trong tay. Còn tôi, tôi lại trở thành một cơn gió, nhưng giờ đây tôi mang theo một nỗi buồn sâu thẳm và một vẻ đẹp mới. Tôi không còn tinh nghịch như thuở ban đầu. Tôi trầm mặc hơn, dịu dàng hơn. Tôi mang theo những câu chuyện, những ký ức, và một chút ánh sáng từ những vì sao mà tôi đã chạm vào.

Giờ đây, tôi vẫn lang thang khắp mọi nẻo đường, trên những đại dương và qua những ngọn núi. Nhưng đôi khi, vào những đêm trời quang, tôi dừng lại bên cửa sổ một ngôi nhà nào đó, nơi có một đứa trẻ đang buồn bã, và thì thầm kể câu chuyện về một cô gái đã vẽ nên những ước mơ và một cơn gió đã mang cả bầu trời sao về để tạm biệt cô. Và rồi, tôi khẽ thổi lên những hạt bụi lấp lánh dưới ánh trăng, tạo nên một điệu nhảy của những tia sáng nhỏ, như một lời hứa rằng phép màu vẫn tồn tại, ngay cả trong những cơn gió vô hình nhất. Tôi là cơn gió, và tôi tự do. Nhưng trong sự tự do vô tận ấy, tôi mang theo trái tim của mình – một trái tim bằng không khí và ký ức, đã học được ý nghĩa của tình yêu thương và sự hy sinh.