1. Một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng lời hứa ngọt
Tôi tên là Diễm, năm nay 33 tuổi. Ba mẹ tôi kinh doanh bất động sản nhỏ tại Đà Lạt – không quá giàu, nhưng đủ cho tôi một tuổi thơ êm đềm và nền tảng vững chắc.
Năm 28 tuổi, tôi gặp Hùng – người đàn ông mà tôi từng tin là “duyên số”.
Hùng làm kỹ sư xây dựng, gốc tỉnh, hiền lành, chăm chỉ. Anh không có gia đình giàu, không có tài sản, nhưng có cách nói chuyện khiến tôi cảm thấy được che chở.
Ba mẹ tôi ban đầu phản đối vì sợ “chênh lệch nền tảng”. Nhưng tôi cãi:
“Con cần một người yêu mình, không cần người có tiền.”
Tôi kiên quyết cưới, đứng tên nhà, xe, và mở luôn một công ty xây dựng nhỏ để Hùng làm giám đốc. Anh hứa:
“Anh không bao giờ để em thiệt thòi.”
Tôi tin.
⸻
2. Tỉnh dậy – và mất hết
Một sáng sớm, tôi tỉnh dậy thấy nhà cửa trống trơn. Hùng biến mất. Điện thoại tắt. Văn phòng công ty khoá cửa, nhân viên nghỉ hết. Tài khoản công ty rút sạch.
Tôi lao đến ngân hàng – thì biết mình đã ký giấy uỷ quyền toàn phần cho Hùng cách đó 3 tuần… trong một lần anh đưa giấy “giao dịch nội bộ” bảo tôi ký lúc đêm muộn.
Tôi chết lặng.
Người tôi tin tưởng tuyệt đối… lừa tôi bằng chính tình yêu mà tôi nghĩ là thật.
⸻
3. Giai đoạn đen tối – và lý do để không tự kết thúc
Tôi trầm cảm. Một tuần không ăn, không ngủ. Tôi từng định kết thúc mọi thứ. Nhưng rồi tôi nghĩ đến ba mẹ – người đã giao cho tôi bao nhiêu tài sản, niềm tin, để rồi tôi “trao hết cho một người lạ chỉ vì yêu”.
Tôi cắt tóc ngắn. Dọn về sống lại căn nhà cũ cấp 4 ở ngoài trung tâm. Bắt đầu gõ từng email để xin làm lại từ đầu.
Không ai biết tôi từng là giám đốc. Tôi chỉ tự giới thiệu mình là “Diễm – phụ trách đối ngoại tự do”.
⸻
4. Tái sinh từ chính thế giới mình từng thất bại
Tôi xin làm việc ở một tập đoàn quản lý bất động sản nghỉ dưỡng, từ vị trí chuyên viên cộng tác. Mỗi sáng chạy xe máy gần 40 phút để đến dự án.
Tôi học lại từ đầu: pháp lý đất, kế toán đầu tư, đàm phán với đối tác. Sau 2 năm, tôi là Giám đốc phát triển dự án vùng cao nguyên, phụ trách mở rộng các khu nghỉ dưỡng sinh thái.
Tôi có thu nhập cao. Nhưng quan trọng hơn – tôi có lại bản lĩnh của chính mình.
⸻
5. Một khu villa – một cái tên – và một cuộc gặp không báo trước
Một ngày, công ty tôi ký hợp tác đầu tư vào một khu villa cao cấp đang xây dở dang ở ngoại ô Đà Lạt. Tôi đến khảo sát.
Cổng vào có bảo vệ, ghi tên lên sổ. Tôi cúi xuống ký tên, vừa ngẩng lên thì…
Hùng.
Gầy đi, rám nắng, mặc đồng phục bảo vệ.
Anh sững lại, giọng lạc đi:
“Diễm… Em…”
Tôi im lặng. Nhìn thẳng.
⸻
6. Anh không còn gì để mất – nhưng tôi cũng chẳng cần lấy lại
Chiều hôm đó, anh chờ tôi ngoài cổng. Nhét vào tay tôi một phong thư – là một lá đơn tay, ghi:
“Anh xin lỗi. Anh bị dụ dỗ vào làm giám đốc bù nhìn để vay vốn rồi bị đẩy ra. Tiền cũng không cầm được bao nhiêu. Anh đáng bị như hôm nay.”
Tôi gấp thư lại, nói:
“Tôi không cần anh xin lỗi. Cũng không cần lại bất cứ thứ gì. Tôi chỉ mong: anh đừng lặp lại với ai điều đã làm với tôi. Thế là đủ.”
Anh cúi đầu. Tôi quay đi.
⸻
7. Kết thúc – Tôi không chiến thắng, tôi chỉ sống sót giỏi hơn
Tôi không hả hê. Tôi không kể với ai. Tôi để anh làm tiếp công việc bảo vệ của mình, không sa thải, không chuyển vị trí.
Tôi chỉ im lặng, điều hành dự án. Và mỗi lần nhìn bảng hiệu công ty ghi tên tôi, tôi thầm nhắc:
“Người ta có thể lấy hết của bạn. Nhưng đừng để họ lấy đi lòng tin vào chính mình.”
Ba năm trước, tôi mất trắng.
Ba năm sau, tôi là người quyết định số phận của cả khu dự án anh từng mơ làm chủ.