Người thừa kế của ma cà rồng

Người thừa kế của ma cà rồng

Trong lâu đài đá đen chìm sâu trong thung lũng bị sương mù vĩnh viễn bủa vây, nơi ánh trăng lạnh lẽo cũng khó lòng xuyên thủng, Elian tồn tại như một nghịch lý đau đớn. Hắn là người thừa kế cuối cùng của dòng họ Valerius, một triều đại ma cà rồng đã cai trị bóng đêm qua hàng thiên niên kỷ, nhưng lại mang trong mình một trái tim vẫn còn đập những nhịp đập ấm áp của con người. Sinh linh lai tạo hiếm có được tạo ra từ mối tình cấm kỵ giữa một Nữ Hầu Tước ma cà rồng và một người họa sĩ phàm trần, Elian sở hữu sức mạnh siêu nhiên vượt xa những kẻ thuần chủng nhưng vẫn khao khát cháy bỏng được bước đi dưới ánh mặt trời. Hắn sống trong sự giám sát nghiêm ngặt của Vladymir, vị quản gia già nua và tàn nhẫn, kẻ xem hắn như một kiệt tác chưa hoàn thiện, một công cụ để khôi phục vinh quang đã tàn lụi của cả dòng tộc. Những bức chân dung tổ tiên treo trên tường như những con mắt lạnh lùng, dõi theo từng bước chân hắn, nhắc nhở về gánh nặng di sản hắc ám mà hắn phải gánh vác. Mỗi đêm, Elian lại đứng trước khung cửa sổ lớn bằng kính màu vẽ hình những con dơi đang vỗ cánh, nhìn ra thế giới bên ngoài ngập tràn hương thơm của cỏ cây và sự sống mà hắn chưa từng một lần chạm tới. Hắn có thể nghe thấy từng tiếng thì thầm của gió, tiếng tim thỏ đập trong hang sâu, thậm chí cả tiếng rên rỉ của những linh hồn bị mắc kẹt trong sương mù, nhưng thứ âm thanh hắn mong mỏi nhất – tiếng cười giòn tan của một cuộc sống thực sự – lại vĩnh viễn xa tầm với.

Rồi một đêm mùa thu, khi những chiếc lá cuối cùng cố bám víu vào cành cây khẳng khiu, số phận của hắn thay đổi vĩnh viễn với sự xuất hiện của Lena. Cô là một nhà thực vật học trẻ, dũng cảm và đầy hiếu kỳ, lạc vào thung lũng trong một chuyến thám hiểm tìm kiếm loài hoa huyền thoại chỉ nở dưới ánh trăng máu. Tiếng bước chân rụt rè của cô trên thảm lá khô như một bản giao hưởng lạ lẫm đánh thức mọi giác quan đang ngủ quên của Elian. Từ ban công, hắn nhìn thấy cô, dưới ánh bạc của vầng trăng, mái tóc nâu của cô như được tẩm một thứ ánh sáng kỳ diệu, và mùi hương của cô – không phải mùi máu hấp dẫn gốc rễ ma cà rồng trong hắn, mà là mùi của đất, của mưa, của cỏ dại và một thứ gì đó ngọt ngào, tinh khiết như mật ong rừng – xộc thẳng vào tâm trí hắn, khiến hắn choáng váng. Khi một con sói đói từ trong rừng sâu lao ra, ánh mắt xanh lè hướng về phía cô gái, Elian đã hành động theo bản năng mà không cần suy nghĩ. Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã đứng giữa cô và con thú, một tiếng gầm gừ thấp trầm phát ra từ cổ họng khiến con sói bản năng cảm nhận được mối đe dọa nguyên thủy và lảng tránh vào bóng tối. Lena ngã ngửa ra sau, mắt mở to vì sợ hãi lẫn kinh ngạc trước tốc độ và sức mạnh siêu nhiên của người đàn ông bí ẩn vừa xuất hiện. Elian đưa tay ra, và trong giây phút chạm vào làn da ấm áp của cô, một luồng điện chạy dọc sống lưng hắn. Thay vì nỗi sợ, ánh mắt cô lại ánh lên sự tò mò và một sự quyến rũ kỳ lạ. “Cảm ơn anh,” cô nói, giọng nói như tiếng chuông ngân vang trong tĩnh lặng, “Tôi là Lena.” Và thế là, hạt giống của một mối tình định mệnh, nguy hiểm và cấm đoán đã được gieo xuống.

Elian, với sự ngây thơ của một kẻ vừa thoát khỏi lồng kính, đã mời cô vào lâu đài để trú ẩn. Hắn dẫn cô đi qua những hành lang dài vô tận với những tấm thảm dày ăn sâu vào sàn đá, nơi những ngọn nến tự bùng cháy khi họ đi ngang, ánh lửa le lói chiếu vào những bộ áo giáp rỗng không như đang chờ đợi chủ nhân trở lại. Lena, với con mắt của một nhà khoa học, không khỏi kinh ngạc trước kiến trúc kỳ vĩ và bầu không khí lạ lùng nơi đây. Cô nhìn thấy những cuốn sách cổ bằng da thú trong thư viện bụi bặm, những bình thủy tinh chứa các mẫu vật kỳ lạ, và trong mắt Elian, cô nhìn thấy một nỗi cô đơn sâu thẳm đến nao lòng, phản chiếu lại chính nỗi cô đơn trong cô. Họ nói chuyện hàng giờ liền. Elian kể cho cô nghe về các chòm sao dị biệt qua những ô kính vỡ trên mái vòm đại sảnh, về lịch sử của những viên đá lạnh lẽo nơi đây, còn cô thì kể cho hắn nghe về thế giới bên ngoài, về mặt trời ấm áp, về những cánh đồng hoa dại, về tiếng sóng vỗ vào bờ và hương vị của những trái cây chín mọng. Mỗi câu chuyện của cô như một mũi kim châm vào trái tim hắn, khơi dậy một khao khát mãnh liệt đến đau đớn. Hắn say mê cách cô mô tả thế giới, say mê ánh sáng trong đôi mắt cô khi cô nói về đam mê của mình, và say mê chính sự hiện diện ấm áp, sống động của cô, thứ đang làm tan chảy lớp băng giá vây quanh trái tim hắn qua bao thế kỷ. Nhưng bóng ma của Vladymir luôn lẩn khuất đâu đó, ánh mắt lão như hai hòn than băng giá quan sát mọi cử chỉ thân thiết giữa họ, và Elian biết rằng thời gian của họ là có hạn. Lão ta xem Lena không khác gì một con mồi, một thử thách cuối cùng để Elian từ bỏ hoàn toàn phần con người yếu đuối trong mình.

Đỉnh điểm của mọi thứ đến vào đêm trăng tròn, khi sức mạnh ma cà rồng trong Elian trào dâng mãnh liệt nhất. Vladymir, với nụ cười đắc thắng đầy độc ác, đã dẫn hắn đến trước cửa phòng của Lena, nơi cô đang ngủ say trong sự ngây thơ và tin tưởng. “Hãy kết thúc cuộc chơi đi, người thừa kế,” giọng lão the thé như tiếng gió rít qua khe đá, “Máu của nó sẽ là rượu khai tâm hoàn hảo cho ngài. Hãy nếm thử sự sống tinh khiết ấy, và ngài sẽ hiểu được sức mạnh thực sự của dòng máu Valerius. Đây là di sản của ngài, là vận mệnh không thể trốn chạy.” Elian run rẩy, hai nanh của hắn nhô ra một cách đau đớn, bản năng săn mồi gào thét trong huyết quản, hứa hẹn một sự thỏa mãn tột cùng. Mùi hương ngọt ngào từ cổ Lena phảng phất trong không khí như một lời mời gọi chết người. Hắn tiến lại gần, từ từ cúi xuống, hơi thở lạnh giá của hắn phả vào da thịt cô. Nhưng trong khoảnh khắc định mệnh ấy, ánh trăng chiếu xuyên qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào khuôn mặt thanh thản của Lena, và Elian nhìn thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, lấp lánh như viên ngọc quý nhất. Giọt nước mắt ấy không phải vì sợ hãi, mà có lẽ từ một cơn ác mộng nào đó về sự cô đơn, nó phản chiếu lại chính nỗi đau của hắn. Tình yêu chân thành và sự đồng cảm sâu sắc bùng lên mạnh mẽ, át đi tiếng gầm gừ của quỷ dữ. Hắn lùi lại, gương mặt biến dạng trong một nỗi đau đớn tột cùng, không phải vì đói khát, mà vì sự giằng xé giữa bản chất và lựa chọn. “Không!” Tiếng hét của hắn vang vọng khắp căn phòng, đầy phẫn nộ và quyết liệt. “Ta sẽ không trở thành kẻ như các người! Ta không phải là một con quái vật!”

Vladymir gầm lên, vẻ mặt biến thành sự giận dữ tột độ. Lão lao tới, tốc độ kinh hoàng, những móng tay sắc nhọn như dao găm chĩa thẳng về phía Lena đang choàng tỉnh giấc. Thế giới như nén lại trong một giây. Và rồi, bản năng bảo vệ trong Elian bùng nổ. Một năng lượng nguyên thủy, tối tăm nhưng thuần khiết, tỏa ra từ hắn. Hắn di chuyển, không còn là một cái bóng mà là một luồng sấm sét đen kịt, chặn đứng Vladymir giữa không trung. Một trận chiến khủng khiếp nổ ra. Hai thực thể siêu nhiên va vào nhau với sức mạnh có thể nghiền nát đá tảng. Tiếng gầm thét, tiếng gỗ vỡ, tiếng kim loại biến dạng vang lên hỗn độn. Elian chiến đấu không phải bằng sự tàn bạo thuần túy, mà bằng một sự phẫn nộ được dẫn dắt bởi tình yêu. Hắn khám phá ra những sức mạnh mà chính hắn cũng không biết mình sở hữu: khả năng điều khiển những tấm rèm dày như những con trăn khổng lồ quấn lấy kẻ thù, buộc những bóng tối trong phòng trở nên rắn chắc như xiềng xích. Cuối cùng, trong một nỗ lực cuối cùng, Elian dồn toàn bộ sức mạnh vào một cú đấm, xuyên thủng lồng ngực Vladymir. Lão quản gia già nua gào thét, cơ thể tan rã thành tro bụi, để lại một lớp bụi mỏng trên sàn nhà và một tiếng thở dài đầy hận thù cuối cùng tan biến trong không khí.

Khi bình minh đầu tiên ló dạng, những tia nắng yếu ớt đầu tiên bắt đầu xuyên qua lớp sương mù dày đặc và những ô cửa kính vỡ, đe dọa thiêu đốt làn da nhạy cảm của Elian. Hắn quay sang nhìn Lena, người đã chứng kiến toàn bộ sự thật đáng sợ về thế giới của hắn. Nhưng thay vì sợ hãi, trong mắt cô chỉ có sự thương cảm và một tình yêu không hề lay chuyển. Cô chạy đến bên chiếc rương lớn, lấy ra một tấm vải dày nhất mà cô có thể tìm thấy – tấm rèm nhung nặng trịch của chiếc giường cổ. “Đi thôi,” cô nói, giọng kiên quyết, “Em sẽ dẫn anh đến nơi an toàn.” Cô quấn tấm vải quanh người hắn, tạo thành một lớp bảo vệ thô sơ nhưng đầy ý nghĩa. Tay trong tay, họ chạy trốn khỏi lâu đài của bóng tối, băng qua khu rừng đang dần tỉnh giấc. Những tia nắng như những lưỡi dao sắc lẹm xuyên qua kẽ lá, thiêu đốt làn da hắn qua lớp vải, nhưng Elian không hề nao núng. Hơi ấm từ bàn tay Lena nắm chặt lấy hắn là liều thuốc giảm đau mạnh mẽ nhất. Họ tìm thấy một hang động ẩn sâu trong núi, nơi ánh mặt trời không thể với tới. Khi cởi bỏ lớp vải, làn da hắn loang lổ những vết bỏng đỏ ửng, nhưng đôi mắt hắn lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài không qua một tấm kính hay màn sương. Elian không còn là người thừa kế của bóng đêm nữa. Chàng đã chọn lấy số phận của riêng mình, một số phận nhuốm màu đau đớn nhưng tự do, nơi tình yêu đã chiến thắng di sản, và nơi ánh sáng, dù gây tổn thương, vẫn là thứ đáng để đón nhận. Chàng đã tìm thấy mặt trời của riêng mình trong đôi mắt của một cô gái phàm trần, và đó là thứ ánh sáng duy nhất chàng sẽ không bao giờ phải trốn chạy.

Tiếng Việt