Những đêm không ngủ

Những đêm không ngủ

Những đêm không ngủ của tôi bắt đầu vào một thứ Ba tưởng chừng như bất kỳ, khi chiếc đồng hồ báo thức điện tử nhảy số 3:07 sáng một cách lạnh lùng. Căn phòng chìm trong một thứ bóng tối đặc quánh, thứ bóng tối không phải của sự yên bình mà là của một sự trống rỗng đến rợn người. Tôi nằm đó, hai mắt mở to, cơ thể mệt nhoài nhưng tâm trí thì lại tỉnh táo một cách kỳ lạ, như thể ai đó đã rót thẳng một dòng adrenaline nguyên chất vào não tôi. Tiếng thở của chính tôi nghe ồn ào quá mức cần thiết, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như một chiếc máy đập nện không ngừng nghỉ. Tôi trở mình, đếm cừu, thử mọi mẹo vặt trên mạng, nhưng vô dụng. Thế giới ngoài kia im lặng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng gió thì thầm bên ngoài khung cửa sổ, tiếng lá cây xào xạc như đang bàn tán về sự thất bại trong giấc ngủ của tôi. Và rồi, một đêm, hai đêm, rồi một tuần, nó trở thành một chu kỳ định mệnh. Ban ngày, tôi là một con zombie vật vờ với đôi mắt thâm quầng và những cái ngáp dài vô tận. Công việc của tôi – một người vẽ minh họa tự do – bắt đầu đi xuống. Những nét vẽ trở nên cứng nhắc, thiếu linh hồn. Màu sắc tôi chọn nhợt nhạt và vô vị như chính tâm trạng tôi. Tôi bắt đầu sợ hãi màn đêm. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, một nỗi ám ảnh mơ hồ lại len lỏi trong tôi, như một tù nhân đang đếm ngược thời gian đến lúc lên đoạn đầu đài.

Đỉnh điểm của sự tuyệt vọng ập đến vào một đêm mưa bão. Gió rít lên từng cơn, gõ cửa sổ như một kẻ lang thang điên cuồng muốn tìm chỗ trú ẩn. Những tia chớp xé toạc bầu trời, ánh sáng lóe lên trong chớp mắt, biến căn phòng của tôi thành một khung cảnh trắng đen đầy kịch tính, rồi ngay lập tức chìm lại vào bóng tối dày đặc. Và trong khoảng lặng ngắn ngủi giữa hai tiếng sấm ầm ầm, tôi nghe thấy một âm thanh. Nó không phải tiếng mưa, không phải tiếng gió. Nó là một giai điệu. Một giai điệu rất nhẹ, rất xa, như tiếng hát của một đứa trẻ, hoặc có lẽ là tiếng vĩ cầm ai đó đang khẽ khàng lướt trên những sợi dây. Trái tim tôi như ngừng đập. Tôi nín thở, lắng nghe. Giai điệu ấy cứ văng vẳng, đứt quãng, khi thì rõ ràng, lúc lại chìm vào tiếng ồn ào của cơn bão. Nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, như một ký ức từ thời thơ ấu mà tôi không thể nào chạm tới. Sự tò mò lấn át nỗi sợ hãi. Tôi trở dậy, bước những bước chân không vững trên sàn nhà lạnh ngắt. Tôi như một kẻ mộng du, bị dẫn dắt bởi thứ âm thanh huyền bí ấy. Tôi mở cửa phòng, hành lang tối om. Giai điệu dường như đến từ phía cuối hành lang, nơi có căn gác xép cũ kỹ mà tôi chưa bao giờ bước vào kể từ khi chuyển đến đây. Cánh cửa gác xép lúc nào cũng đóng chặt, khóa cẩn thận. Nhưng đêm nay, nó hé mở. Một khe hở nhỏ, đen ngòm, và từ trong đó, thứ âm thanh ma quái ấy vọng ra rõ hơn bao giờ hết.

Tim tôi đập thình thịch. Mọi sự logic bảo tôi quay lại, khóa cửa phòng và trùm chăn kín đầu. Nhưng sự mất ngủ triền miên đã khiến tôi trở nên liều lĩnh, hoặc có lẽ là tuyệt vọo. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa. Nó kêu cót két một tiếng dài, chói tai trong không gian tĩnh lặng. Một làn không khí lạnh giá, ẩm mốc ùa ra bao phủ lấy tôi. Tôi với tay tìm công tắc đèn. Ánh sáng vàng ọp ẹp của bóng đèn dây tóc bỗng bật sáng, làm lộ ra một căn phòng nhỏ đầy bụi. Đồ đạc cũ kỹ được phủ vải trắng, in hằn dấu vết của thời gian. Và ở góc phòng, dưới một tấm vải phủ cũng đầy bụi, là hình dáng của một thứ gì đó. Thứ âm thanh tôi nghe thấy, giờ đây rõ mồn một, phát ra từ dưới tấm vải ấy. Bằng một sự thôi thúc không thể cưỡng lại, tôi bước tới, run rẩy giật tấm vải ra. Bụi mù tung lên. Và trước mắt tôi là một chiếc hộp nhạc cổ. Nó được làm bằng gỗ mun, chạm khắc tinh xảo những hoa văn kỳ lạ, và trên nắp hộp là hình một thiếu nữ đang nhảy múa, khuôn mặt cô ta được tạc với một nụ cười bí ẩn. Chiếc hộp nhạc tự động chơi một bản nhạc buồn não nề, thứ âm thanh mà tôi đã nghe thấy từ nãy giờ.

Tôi chạm tay vào nó. Gỗ lạnh giá. Bản nhạc cứ chơi đi chơi lại, không ngừng nghỉ. Nó không giống bất kỳ một giai điệu nào tôi từng biết, nó vừa đẹp đẽ lại vừa đau khổ, như một lời than vãn vô tận. Và rồi, điều kỳ lạ xảy ra. Sự mệt mỏi, căng thẳng tích tụ bấy lâu như tan biến. Đôi mắt tôi trĩu xuống. Một cơn buồn ngủ khủng khiếp, mãnh liệt, một thứ cảm giác mà tôi đã khao khát bấy lâu, ập đến. Tôi gục xuống sàn, bên cạnh chiếc hộp nhạc, và chìm vào một giấc ngủ say không mộng mị. Khi tôi tỉnh dậy, ánh nắng ban mai đã xuyên qua khe cửa, rọi vào căn gác xép. Tôi cảm thấy sảng khoái đến lạ thường, như được tái sinh. Chiếc hộp nhạc im lặng. Tôi đóng nắp nó lại, mang nó xuống phòng mình, với một niềm tin mù quáng rằng tôi đã tìm thấy chìa khóa cho những đêm không ngủ của mình.

Và quả thực, đêm đó, tôi lại nghe thấy giai điệu. Nó vang lên ngay trong chính phòng tôi. Tôi mở chiếc hộp nhạc ra, và bản nhạc buồn bã lại vang lên. Lại một lần nữa, tôi chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng. Nhưng lần này, tôi mơ. Tôi mơ thấy mình đang đi trong một khu rừng sương mù, và từ đâu xa, tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ vọng lại. Tôi tỉnh dậy, lòng nặng trĩu một nỗi buồn vô hình, nhưng vẫn cảm thấy đã ngủ. Cứ thế, chiếc hộp nhạc trở thành thần dược của tôi. Nhưng cái giá của nó là những giấc mơ. Mỗi đêm, bản nhạc lại cất lên, và tôi lại chìm vào những giấc mơ kỳ lạ, đẹp đẽ nhưng đẫm nước mắt. Tôi mơ thấy những khuôn mặt không tên, những biến cố chưa từng xảy ra, một nỗi cô đơn thăm thẳm và nỗi đau của những linh hồn lạc lối. Tôi bắt đầu thay đổi. Tôi vẽ lại, những bức tranh của tôi tràn ngập một vẻ đẹp u sầu, ma mị, và chúng trở nên nổi tiếng một cách khó hiểu. Người ta khen ngợi chiều sâu cảm xúc trong từng nét vẽ, nhưng chỉ có tôi biết, đó là nỗi đau vay mượn từ những giấc mơ. Tôi trở nên nhạy cảm một cách kỳ lạ, có thể nghe thấy những tiếng thì thầm trong gió, cảm nhận được nỗi buồn của người khác như một làn sóng lạnh giá xuyên qua tim. Tôi ngủ, nhưng không còn là nghỉ ngơi. Đó là một cuộc hành trình vào thế giới khác, một thế giới nơi những tổn thương và mất mát của người khác được cất giữ.

Rồi một đêm, giấc mơ trở nên sống động đến đáng sợ. Tôi thấy mình trong một ngôi nhà cổ, trước mặt tôi là một người đàn ông, khuôn mặt đau khổ, tay cầm một chiếc hộp nhạc. Ông ta nói, giọng đầy ám ảnh: “Nó không cho giấc ngủ, nó chỉ thu nhận nỗi đau. Nó cho ngươi ngủ, để đánh cắp những giấc mơ tỉnh táo của ngươi, để nhồi nhét vào đó nỗi thống khổ của những linh hồn không thể siêu thoát. Ngươi càng ngủ, ngươi càng trở thành nó.” Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm. Chiếc hộp nhạc vẫn đang chơi, và trên nắp hộp, hình thiếu nữ nhảy múa dường như đang nhìn tôi với một ánh mắt đắc thắng, nụ cười bí ẩn giờ đây đầy vẻ chế nhạo. Tôi nhận ra sự thật khủng khiếp. Tôi không tìm lại được giấc ngủ. Tôi chỉ đang trở thành một cái bình chứa, một phương tiện để chiếc hộp nhạc ma quái này hút cạn năng lượng, hút cạn những cảm xúc nguyên sơ của tôi và thay vào đó là sự ủ rũ, u buồn của vô vàn linh hồn bất hạnh khác. Những đêm không ngủ trước kia, dù khổ sở, vẫn là của tôi. Còn bây giờ, những giấc ngủ này là một nhà tù. Nó đánh cắp chính tôi.

Quyết định cuối cùng được đưa ra trong cơn tuyệt vọng tột cùng. Tôi không thể sống như một cái bóng, một kẻ trung chuyển cho nỗi đau. Tôi cầm chiếc hộp nhạc, bước xuống bếp. Lò sưởi vẫn còn âm ỉ. Tôi nhìn nó lần cuối, chiếc hộp gỗ mun bóng loáng, nụ cười tà ác của nàng tiên nữ. Rồi với một sức mạnh không biết từ đâu, tôi ném nó vào ngọn lửa. Ngay lập tức, một âm thanh chói tai, thảm thiết vang lên, không phải từ lửa, mà từ chính chiếc hộp. Nó là sự pha trộn của tiếng kêu gỗ, tiếng nhạc đứt quãng và tiếng hét thất thanh của vô số giọng nói. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, màu xanh lè, nuốt chửng chiếc hộp. Và trong giây phút đó, tôi như nghe thấy một tiếng thở phào nhẹ nhõm, một sự giải thoát, không chỉ của tôi, mà của vô số những linh hồn đã bị nó giam cầm bấy lâu.

Đêm đó, sau rất nhiều đêm, tôi lại nằm thao thức. Căn phòng lại chìm trong bóng tối, và tiếng tim tôi lại đập thình thịch. Nhưng lần này, khác hẳn. Đó là sự thao thức của một người vừa được tẩy rửa. Tôi cảm nhận được sự yên tĩnh thực sự, không có một giai điệu ma quái nào ám ảnh. Nỗi sợ hãi đã biến mất. Tôi biết mình sẽ lại phải đối mặt với những đêm dài trằn trọc, với những vòng tròn đếm cừu vô vọng. Nhưng đó sẽ là những đêm không ngủ của chính tôi. Với những suy nghĩ của riêng tôi, nỗi sợ của riêng tôi, và hy vọng của riêng tôi. Và khi bình minh đầu tiên sau sự kiện ấy ló dạng, tôi bước ra khỏi giường, mệt mỏi nhưng tỉnh táo. Tôi nhìn xuống bàn vẽ, tờ giấy trắng đang chờ đợi. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi không thấy sợ hãi. Tôi cầm lấy cây bút chì, và bắt đầu vẽ. Không phải nỗi buồn vay mượn, mà là ánh sáng của bình minh đang len qua khe cửa sổ, chiếu rọi lên sàn nhà – một thứ ánh sáng thật, ấm áp, và thuộc về chính tôi. Những đêm không ngủ vẫn còn đó, nhưng giờ đây, chúng chỉ còn là một phần của bóng tối, chứ không còn là một cơn ác mộng triền miên nữa.