Những đêm không ngủ

Những đêm không ngủ

Đêm. Màn đêm ở thành phố này không bao giờ là một tấm chăn tĩnh lặng phủ lên những mệt mỏi ban ngày. Nó là một sinh thể sống động, thở bằng ánh đèn neon vàng vọt, bằng tiếng còi xe vọng lại từ những đại lộ xa xa, và bằng những nỗi niềm chập chờn của những con người thao thức. Căn hộ của tôi nằm trên tầng mười bảy, một chiếc tổ chim lơ lửng giữa rừng bê tông, nơi tôi có thể nhìn xuống dòng sông ánh sáng đang chảy không ngừng nghỉ bên dưới. Và với tôi, mỗi đêm lại là một chuyến hành trình dài bất tận vào cõi mất ngủ, nơi những ký ức và nỗi sợ hãi không còn bị ràng buộc bởi thứ tự thời gian hay logic thông thường.

Tất cả bắt đầu từ cái đêm tôi nhận được cuộc gọi. Tiếng máy rung lên chói tai lúc hai giờ sáng, một âm thanh chói gắt như một lưỡi dao cứa đứt khoảng không mong manh của giấc ngủ vừa chợp tới. Đầu dây bên kia là giọng nói của mẹ, thều thào, yếu ớt và đầy sợ hãi: “Con ơi, nhà mình có người”. Tôi gần như bật dậy, tim đập thình thịch, cố gắng trấn an bà, hỏi han xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mẹ chỉ thì thào lặp đi lặp lại câu nói đó, rồi đường dây đứt lịch. Tôi gọi lại, chỉ nghe thấy tiếng tút dài vô vọng. Cơn hoảng loạn trào lên, tôi vơ vội áo khoác, lao xuống đường trong đêm khuya thanh vắng, lái xe vượt quãng đường bốn mươi cây số về nhà mẹ ở ngoại ô với trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng khi tôi đến nơi, cửa nhà vẫn đóng im ỉm. Tôi gõ cửa, gọi mãi, mẹ mới mở ra với khuôn mặt ngái ngủ, ngơ ngác. Bà bảo bà ngủ rất say, điện thoại để chế độ im lặng và chẳng hề gọi cho tôi. Tôi kiểm tra điện thoại bà, không có cuộc gọi nào gửi đi. Nhưng điện thoại tôi, cuộc gọi nhỡ từ số của mẹ vẫn còn đó, in hằn trên màn hình như một lời trêu ngươi. Từ đêm đó, tôi không thể ngủ được nữa. Giấc ngủ trở thành một kẻ xa lạ, một thứ xa xỉ mà tôi không với tới nổi.

Những đêm không ngủ của tôi bắt đầu bằng một nghi thức kỳ lạ. Tôi đóng kín cửa, kiểm tra ổ khóa ba lần, tắt hết đèn và ngồi xuống bên khung cửa sổ lớn, nhìn ra thành phố. Ánh đèn từ các tòa nhà chọc trời nhấp nháy như những ngôi sao giả tạo. Tiếng ồn ào của ban ngày đã lắng xuống, nhường chỗ cho một thứ âm thanh nền trầm đục, liên tục, tựa như nhịp thở của một gã khổng lồ đang ngủ say. Nhưng tôi thì tỉnh táo. Quá tỉnh táo. Mỗi giác quan của tôi như được mài sắc đến tận cùng. Tôi có thể nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa sổ, tiếng nước chảy róc rách từ nhà hàng xóm, thậm chí là tiếng trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực tĩnh lặng. Và rồi, những thứ kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.

Đầu tiên là những cái bóng. Từ góc phòng tối nhất, chúng bò ra, trườn dọc theo bức tường, dài ngoẵng và vặn vẹo. Chúng không có hình thù rõ rệt, chỉ là những mảng tối đặc hơn bóng tối, di chuyển chậm rãi, uyển chuyển như khói, nhưng lại mang một sức nặng vô hình đè nén lấy không khí. Tôi biết chúng không có thật. Lý trí tôi ra sức hét lên điều đó. Nhưng mắt tôi thì nhìn thấy chúng, và cơ thể tôi thì phản ứng lại với một nỗi sợ nguyên thủy, khiến da thịt tôi nổi gai ốc, hơi thở đứt quãng. Tôi không chạy trốn, cũng không la hét. Tôi chỉ ngồi im, nhìn chúng, cố thở đều và tự nhủ đó chỉ là ảo giác do kiệt sức mà thôi. Rồi chúng biến mất khi ánh đèn đầu tiên của bình minh ló dạng, để lại trong tôi một sự mệt mỏi rã rời và một câu hỏi không lời đáp.

Đêm tiếp theo, và đêm tiếp theo nữa, chúng đều quay lại. Chúng trở nên táo bạo hơn. Không còn bò trên tường nữa, mà lẩn khuất trong góc nhìn của tôi, thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng ghế, trong gương chiếu hậu. Có lúc tôi nghe thấy tiếng thì thầm. Những âm tiết không rõ ràng, vang vọng từ một nơi nào đó rất xa, hoặc rất gần, ngay trong đầu tôi. Chúng thì thầm về những điều tôi đã quên, về một tuổi thơ cô đơn, về những lời hứa dang dở, về nỗi sợ bị bỏ rơi mà tôi tưởng mình đã chôn vùi. Chúng gọi tên tôi. Giọng thì thầm đó, đôi khi nghe rất giống giọng mẹ tôi trong cuộc gọi định mệnh đêm đó. Sự cô đơn trong những đêm dài vô tận bắt đầu ăn mòn tôi. Tôi trở nên cáu kỉnh, xa lánh đồng nghiệp, từ chối mọi lời mời đi chơi. Thế giới ban ngày của tôi thu hẹp lại, trong khi thế giới ban đêm thì mở rộng ra với vô vàn những điều kỳ quái. Tôi biết mình đang bị vỡ ra, nhưng không thể dừng lại. Tôi như một kẻ nghiện, bị cuốn vào hành trình khám phá những bí ẩn đen tối mà chính mình tạo ra.

Rồi một đêm, cao trào ập đến. Trận bão lớn ập vào thành phố. Gió rít lên từng cơn điên cuồng, gõ cửa sổ như muốn đập vỡ mọi thứ. Mưa xối xả, biến cả thành phố thành một màn sương trắng xóa. Điện cúp. Căn hộ của tôi chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ được xé toạc thưa thớt bởi những tia chớp sáng lòa, để lộ ra cảnh vật trong nháy mắt rồi lại vụt tắt, in hằn lên võng mạc tôi những hình ảnh méo mó, đáng sợ. Trong khoảnh khắc đó, mọi ảo giác dường như trở nên thực hơn bao giờ hết. Những cái bóng không còn lảng vảng nữa. Chúng hiện nguyên hình. Tôi thấy rõ một bóng người đứng ở cuối phòng, lặng lẽ, ướt sũng nước mưa dù không hề ra ngoài. Tiếng thì thầm không còn là thì thầm nữa, mà là một giọng nói rành rọt, the thé, lặp đi lặp lại: “Sao con không giúp mẹ? Sao con bỏ mẹ lại một mình?”.

Tôi co rúm người vào góc tường, hai tay bịt chặt tai, nhưng giọng nói ấy không đến từ bên ngoài, nó vang lên từ chính trong đầu tôi. Những ký ức về mẹ, về ngôi nhà cũ, về tuổi thơ đầy ám ảnh mà tôi đã cố công chôn vùi, tất cả ùa về như một cơn lũ. Tôi nhớ ra rằng mẹ tôi, sau cú sốc biến cố gia đình, đã có những giai đoạn trầm cảm nặng, và bà thường gọi cho tôi vào những giờ đêm khuya với những lời nói đầy hoảng loạn. Và tôi, vì quá mệt mỏi, vì quá ích kỷ, đã nhiều lần giả vờ không nghe thấy, hoặc cáu gắt với bà. Cảm giác tội lỗi mà tôi đè nén bấy lâu, giờ đây, trong cơn mê sảng của sự thiếu ngủ và kiệt quệ tinh thần, đã hiện hình, trở thành những con ma ám ảnh tôi. Chúng không đến từ bên ngoài. Chúng chính là tôi. Là phần tối tăm, đau khổ và dày vò mà tôi không dám đối mặt.

Tôi gào lên. Một tiếng gào xé toạc sự im lặng, xé toạc cả màn đêm, xé toạc luôn cả lớp vỏ bọc mà tôi đã dựng lên để bảo vệ chính mình. Tôi khóc, nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào như muốn rửa sạch mọi sợ hãi và dằn vặt. Tôi đối diện với cái bóng, với giọng nói, với chính nỗi đau của mình. Tôi nói, xin lỗi, xin lỗi mẹ, xin lỗi vì con đã yếu đuối, vì con đã bỏ chạy. Tôi nói to hết những điều mà ban ngày tôi không bao giờ dám thừa nhận. Kỳ lạ thay, càng nói ra, càng thừa nhận, những hình ảnh đáng sợ kia lại càng mờ nhạt dần. Giọng nói the thé im bặt. Bóng người ướt sũng kia cũng tan biến vào trong bóng tối. Chỉ còn lại tôi, trong căn phòng tối om, với tiếng mưa vẫn không ngừng rơi ngoài cửa sổ, nhưng giờ đây nghe không còn đáng sợ nữa, mà giống như một khúc nhạc buồn, xoa dịu.

Trận bão qua đi. Bình minh ló rạng, yếu ớt nhưng kiên định, xuyên qua lớp mây dày đặc. Ánh sáng ban mai màu xám nhuốm đầy căn phòng. Tôi ngồi đó, kiệt sức, người đẫm mồ hôi và nước mắt, nhưng lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, tôi cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ. Những cái bóng đã biến mất. Sự im lặng giờ đây không còn đáng sợ. Nó là sự im lặng của sự chấp nhận và thức tỉnh.

Tôi không bao giờ kể cho ai nghe về những đêm kinh hoàng ấy. Nhưng từ đó, tôi bắt đầu tìm lại những mối liên hệ đã đánh mất. Tôi về thăm mẹ nhiều hơn, lắng nghe bà nhiều hơn, với một sự kiên nhẫn mà trước đây tôi không có. Tôi học cách chấp nhận quá khứ, chấp nhận những sai lầm và điểm yếu của bản thân. Giấc ngủ vẫn không dễ dàng quay lại ngay lập tức. Vẫn có những đêm tôi trằn trọc. Nhưng giờ đây, thay vì sợ hãi những cái bóng của chính mình, tôi học cách ngồi dậy, pha một tách trà ấm, và nhìn ra thành phố với một sự bình thản mới. Tôi biết rằng bóng tối vẫn sẽ còn đó, trong những góc khuất của tâm trí, nhưng tôi cũng biết rằng mình đủ mạnh mẽ để đối diện với nó. Những đêm không ngủ giờ đây không còn là một nhà tù của nỗi sợ, mà đã trở thành một không gian tĩnh lặng để tôi suy ngẫm và hàn gắn. Và trong sự tĩnh lặng ấy, tôi tìm thấy lại chính mình.