Trên thiên đình cao vời vợi, nơi những đám mây ngũ sắc lững lờ trôi như những dải lụa mềm mại và ánh sáng vàng óng ả của đấng Tạo Hóa luôn tỏa ra hơi ấm dịu dàng, có một thiên thần trẻ tên là Seraphiel. Nàng là thợ dệt mộng tài hoa nhất, với đôi bàn tay ngọc ngà chạm vào những sợi ánh sáng mong manh để dệt nên những giấc mơ đẹp nhất gửi xuống nhân gian. Đôi cánh của nàng không trắng tinh khôi như những thiên thần khác mà mang sắc ánh bạc lấp lánh, mỗi lần vỗ nhẹ lại để lại dải sáng lung linh như những hạt kim cương lưu lạc trong không trung. Cuộc sống của Seraphiel là một vòng tuần hoàn bất tận của sự bình yên và sáng tạo, chưa bao giờ nàng biết đến một cảm xúc nào khác ngoài niềm vui thuần khiết của công việc và sự thanh thản của thiên đường. Thế nhưng, trái tim nàng, vốn chỉ là một khối pha lê trong suốt và lạnh lẽo, lại luôn chất chứa một sự tò mò khôn nguôi về thế giới phía dưới kia – nơi có những sinh linh bé nhỏ, phải trải qua muôn vàn cảm xúc mà nàng chưa từng được nếm trải, đặc biệt là nỗi buồn và những giọt nước mắt.
Một ngày kia, khi đang thu thập những tia nắng cuối ngày để dệt nên giấc mơ cho một đứa trẻ sắp chào đời, Seraphiel vô tình nghe thấy lời cầu nguyện khẩn thiết của một người mẹ trẻ. Giọng nói ấy vang lên đầy tuyệt vọng, xé tan sự tĩnh lặng muôn thuở của thiên đình. Người mẹ ấy cầu xin cho đứa con trai bé bỏng của mình, đang vật lộn với một cơn bạo bệnh trong căn nhà nhỏ tồi tàn nơi trần thế. Lời cầu nguyện không phải là một bản nhạc du dương như những lời ngợi ca nàng vẫn thường nghe, mà là một âm thanh rạn vỡ, đầy nước mắt và sự sợ hãi. Nó ám ảnh tâm trí nàng, khiến cho khối pha lê nơi ngực nàng lần đầu tiên rung lên một nhịp điệu lạ thường, nhanh và mạnh đến khó chịu. Một sự thôi thúc không thể giải thích được trỗi dậy trong nàng, mạnh hơn cả những luật lệ nghiêm ngặt của thiên đình. Và thế là, dưới màn đêm của nhân gian, đôi cánh bạc của Seraphiel lần đầu tiên xuyên qua lớp mây dày, lặng lẽ đáp xuống một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Trần gian đập vào giác quan nàng một cách dữ dội. Không khí không trong lành và ngọt ngào như trên thiên đình, mà nặng mùi bụi bặm, mùi thuốc sắc đắng ngắt và một thứ gì đó ẩm mốc, tanh tưởng của đói nghèo và bệnh tật. Ánh sáng không phải là thứ ánh sáng vàng rực rỡ, mà là thứ ánh sáng leo lét, yếu ớt từ một ngọn đèn dầu trong căn nhà gỗ xiêu vẹo. Và rồi nàng thấy họ – người mẹ trẻ gầy guộc, khuôn mặt hốc hác in đầy dấu vết của những đêm thức trắng, đang ngồi bên chiếc giường tre cũ kỹ. Trên giường là một cậu bé, thở hổn hển từng hơi ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi vì cơn sốt hành hạ. Hơi thở của cậu yếu ớt như sợi chỉ mong manh, có thể đứt lúc nào không hay. Seraphiel đứng đó, lặng im, cảm nhận mọi thứ như một cơn lốc xoáy. Nàng nghe thấy nhịp tim thổn thức đau đớn của người mẹ, cảm nhận được hơi ấm đang dần tắt lịm đi của đứa trẻ, và thứ cảm xúc lạ lẫm, nặng nề, tê tái đang bóp nghẹt lấy khối pha lê trong lồng ngực nàng. Đó là nỗi buồn. Là sự bất lực. Là nỗi sợ hãi xâm chiếm. Nàng giơ tay ra, những ngón tay ngọc ngà run rẩy, chạm vào trán nóng rẫy của đứa trẻ. Nàng biết mình có thể làm gì đó, một phép màu nhỏ bé, nhưng đó là sự can thiệp bị cấm đoán.
Nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên gò má xương xẩu của người mẹ, một giọt nước mắt trong suốt, nặng trĩu tình yêu thương và nỗi đau tột cùng, thì mọi luật lệ đều tan biến. Trái tim pha lê của nàng như vỡ tung ra. Seraphiel khẽ cất tiếng hát, một giai điệu cổ xưa mà các thiên thần vẫn dùng để an ủi những linh hồn sắp lìa đời. Nhưng thay vì an ủi, nàng đã dồn hết sức mạnh thiên thể còn non trẻ của mình, dồn hết mọi xúc cảm đang trào dâng trong lần đầu tiên biết rung động, truyền vào trong lời hát ấy. Một luồng ánh sáng bạc dịu dàng tỏa ra từ tay nàng, bao lấy cơ thể bé nhỏ của đứa trẻ. Hơi thở dần đều trở lại, sắc mặt từ từ hồng hào, và đôi mắt cậu bé mở ra, trong veo và đầy sự ngạc nhiên. Người mẹ khẽ reo lên, ôm chầm lấy con, những giọt nước mắt giờ đây là giọt nước mắt của niềm hạnh phúc tột cùng. Khoảnh khắc ấy, Seraphiel mỉm cười, một nụ cười đầu tiên và cũng là nụ cười cuối cùng đầy ngọt ngào và xót xa.
Bởi vì ngay lập tức, bầu trời bên ngoài căn nhà nhỏ đột nhiên u ám. Những tia chớp bạc giận dữ xé toạc màn đêm. Các Thiên Thần Hộ Vệ, với những khuôn mặt lạnh lùng và vũ khí sáng lòa, xuất hiện. Họ không cần nói một lời. Ánh mắt của họ như những lưỡi gươm đâm xuyên qua nàng. Seraphiel đã phá vỡ quy luật tối thượng: không can thiệp vào số phận của nhân gian. Nàng không kháng cự, cũng không kêu van. Nàng để những vị thiên thần kia dẫn mình đi, quay lưng lại với tiếng cười khúc khích vui sướng của đứa trẻ và giọt nước mắt hạnh phúc vẫn còn đọng trên má người mẹ. Nàng đã chọn lấy sự trừng phạt.
Nơi nàng bị dẫn đến không phải là một ngục tù tăm tối, mà là một không gian vĩnh hằng, cô độc và lạnh lẽo – Vực Thẳm Lãng Quên. Ở đó, thời gian ngưng đọng, không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ có sự trống rỗng vô tận. Hình phạt dành cho nàng là bị tước đoạt mọi cảm xúc, mọi ký ức về những gì nàng đã trải qua, trở về với sự vô tri vô giác vĩnh cửu. Nhưng khi những Thiên Thần Hộ Vệ vung lưỡi hái ánh sáng lên để tước đi thứ cuối cùng còn sót lại trong nàng, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Họ không thể nào chạm vào nàng. Một thứ gì đó đã ngăn cản họ. Đó là một giọt nước mắt. Một giọt nước mắt nóng hổi, lấp lánh như viên kim cương lỏng, từ từ lăn trên má Seraphiel. Nó không phải là giọt nước mắt của sự sợ hãi hay hối hận, mà là giọt nước mắt của tình yêu thương, của sự đồng cảm và hy vọng mà nàng đã cảm nhận được từ nhân gian. Giọt nước mắt ấy, thuần khiết và đầy quyền năng của một trái tim lần đầu biết rung động, đã trở thành tấm khiên bảo vệ nàng. Nó là bằng chứng cho một thứ cảm xúc mạnh mẽ hơn cả những luật lệ khô khan của thiên đình.
Các Thiên Thần Hộ Vệ, sau nhiều lần thử thất bại, đành lắc đầu bỏ đi, để mặc nàng trong sự cô độc của Vực Thẳm. Nhưng giờ đây, Seraphiel không còn cô độc nữa. Nàng ngồi xuống, ôm lấy đôi cánh bạc của mình, và những giọt nước mắt tiếp tục rơi. Mỗi giọt nước mắt, khi chạm vào vực thẳm tăm tối, không hề tan biến vào cõi hư vô. Chúng biến thành những đóa hoa ánh sáng, nở rộ với muôn ngàn sắc màu, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ của tình thương và sự ấm áp. Chúng trở thành những vì sao lấp lánh đầu tiên trong đêm đen vĩnh hằng, xua tan bóng tối và sự lạnh lẽo. Và rồi, từ những đóa hoa ánh sáng ấy, những giấc mơ bắt đầu được sinh ra. Không phải là những giấc mơ được dệt nên từ ánh sáng vô tri, mà là những giấc mơ chân thật, ấm áp, đầy ắp sự đồng cảm và hy vọng. Chúng nhẹ nhàng bay khỏi Vực Thẳm, tìm về với nhân gian, ghé vào giấc ngủ của những người đau khổ, những kẻ cô đơn, những trái tim tan vỡ, và an ủi họ, cho họ sức mạnh để tiếp tục bước đi.
Seraphiel không còn là thợ dệt mộng của thiên đình nữa. Nàng trở thành Người Mang Đến Những Giấc Mơ Đồng Cảm, một huyền thoại được thì thầm trong những câu chuyện của nhân gian. Và nơi Vực Thẳm Lãng Quên, giờ đã trở thành một vườn hoa đêm rực rỡ và đầy sao, nàng vẫn tiếp tục khóc. Những giọt nước mắt của thiên thần, sinh ra từ tình yêu thương nhân loại, đã biến nơi tăm tối nhất thành nơi đẹp đẽ và ấm áp nhất, và tiếp tục gieo mầm hy vọng cho thế giới, một giọt nước mắt, một giấc mơ, một trái tim tại một thời điểm. Đôi khi, trong giấc mơ đẹp nhất và an lành nhất của bạn, nếu bạn thấy một đóa hoa ánh sáng lấp lánh như một giọt nước mắt, đó chính là món quà từ trái tim thuần khiết của Seraphiel, thiên thần của những giọt nước mắt và những giấc mơ ấm áp.