Tình yêu của em

Tình yêu của em

Trong căn phòng nhỏ áp mái của tôi, nơi chỉ vừa đủ kê một chiếc giường đơn và bàn viết cũ kỹ, tình yêu của em bắt đầu như một thứ ánh sáng dịu dàng xuyên qua khe cửa sổ hẹp, rọi vào những góc khuất lạnh lẽo nhất của tâm hồn tôi. Tôi là một nhà văn sống bằng những ký tự và những mảnh đời hư cấu, chìm đắm trong thế giới của những nhân vật không có thực đến nỗi đôi khi tôi quên mất mình là ai. Cuộc sống của tôi là một chuỗi ngày dài đơn điệu với mùi giấy cũ, mực in và khói thuốc lá rẻ tiền, cho đến một buổi chiều mưa, khi tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên như tiếng thì thầm của định mệnh.

Cánh cửa mở ra, và em ở đó. Em không phải là một cô gái lộng lẫy khiến người ta choáng ngợp, mà như một bông hoa dại mọc bên vệ đường, mỏng manh nhưng kiên cường một cách lạ thường. Áo mưa ướt sũng, mái tóc đen dính vào đôi gò má cao lấm tấm những giọt nước, nhưng đôi mắt em – ôi đôi mắt ấy – là cả một bầu trời đêm đầy sao, sâu thẳm và lấp lánh một thứ ánh sáng mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Em là con gái của bà chủ nhà trọ, mới từ quê lên thành phố, mang theo cả hương đồng gió nội trong từng cử chỉ e thẹn. Em nói, giọng nhỏ nhẹ như tiếng gió thoảng: “Mẹ em gửi cho anh ấm trà gừng, trời trở gió, sợ anh cảm”. Cái ấm trà nóng hổi trên tay em như một luồng hơi ấm xóa tan cái lạnh lẽo đã bám rễ trong tôi bấy lâu. Và thế là, tình yêu của em, như một cơn mưa rào mùa hạ, ập đến mà không báo trước, tưới mát cho mảnh đất cằn cỗi trong lòng tôi.

Từ ngày đó, em bước vào thế giới của tôi một cách tự nhiên như thể em vốn luôn thuộc về nơi này. Em dọn dẹp căn phòng hỗn độn của tôi, sắp xếp những chồng bản thảo ngổn ngang, và mang đến những bữa cơm đơn giản nhưng ấm áp. Em ngồi im lặng ở góc bàn, đan len hoặc đọc sách, trong khi tôi chìm đắm trong thế giới của những câu chữ. Đôi khi, tôi ngừng viết, nhìn em. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu xuống khuôn mặt em tập trung, hàng mi dài khẽ rung rung theo nhịp thở, và tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ. Em không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của em là một thứ ngôn ngữ riêng, êm dịu và đầy che chở. Tình yêu của em không ồn ào, không kịch tính, nó len lỏi như những sợi rễ mềm, âm thầm bám chặt vào trái tim tôi từ lúc nào chẳng hay.

Tôi bắt đầu viết về em. Những trang viết của tôi, vốn đầy rẫy những bi kịch và u tối, giờ đây xuất hiện những đoạn văn tươi sáng, những nhân vật nữ với đôi mắt đen huyền và nụ cười e ấp. Em là nguồn cảm hứng vô tận, là muse của riêng tôi. Tôi kể cho em nghe về những câu chuyện tôi viết, và em lắng nghe chăm chú, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt tôi, như thể mỗi câu chữ của tôi là một viên ngọc quý. Em nói: “Anh sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng. Em tin như vậy”. Lòng tin ngây thơ và trong trẻo ấy của em khiến tôi, một kẻ vốn hoài nghi tất cả, bỗng thấy muốn tin vào một điều gì đó tốt đẹp. Chúng tôi cùng nhau đi dạo những con phố nhỏ vào chiều tà, cùng ngồi trên bậc thềm nhà trọ ngắm mưa rơi, cùng chia sẻ những ước mơ giản dị. Em muốn mở một tiệm sách nhỏ, còn tôi chỉ muốn được viết, và được nhìn thấy em cười mỗi ngày. Tình yêu của em đã hàn gắn những vết nứt trong tôi, biến tôi từ một kẻ cô độc thành một người biết hy vọng.

Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ bằng phẳng. Bão tố ập đến vào một ngày nắng đẹp. Căn bệnh tim mà em cố giấu giếm bấy lâu bộc phát. Em ngã quỵ trong căn bếp nhỏ khi đang chuẩn bị bữa tối cho tôi. Tôi lao vào bệnh viện, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Bác sĩ nói với tôi bằng giọng điệu thương cảm: “Em ấy cần một cuộc phẫu thuật lớn. Chi phí rất cao, và ngay cả khi thành công, cũng không ai dám chắc…”. Tôi nhìn em nằm đó, thật nhỏ bé và yếu ớt trên chiếc giường bệnh trắng toát, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền như đang chống chọi với những cơn đau quặn thắt. Gương mặt ấy, đôi mắt ấy, giờ đây không còn ánh sáng nữa. Tôi cầm bàn tay lạnh ngắt của em, thẫn thờ. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi cảm thấy bất lực đến tột cùng. Tình yêu của em, thứ đã cho tôi sức mạnh, giờ đây lại khiến tôi đau đớn đến thế.

Tôi lao vào công việc như một kẻ mất trí. Tôi viết ngày viết đêm, viết bằng tất cả nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Tôi bán rẻ những câu chuyện của mình cho các tờ báo lá cải, nhận những hợp đồng viết thuê với giá rẻ mạt, làm mọi thứ để kiếm tiền. Căn phòng áp mái lại chìm trong khói thuốc và mùi mồ hôi cay nồng. Nhưng lần này, tôi không cô độc. Hình ảnh em, nụ cười em, giọng nói em, là động lực duy nhất thúc giục tôi. Tôi nhớ lời em nói: “Anh sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng”. Tôi gửi đi bản thảo cuốn tiểu thuyết tôi đã viết về em, về tình yêu của chúng tôi, với một lời cầu nguyện thầm kín. Số tiền kiếm được từ những bài báo vặt vãnh vẫn chỉ là muối bỏ bể. Thời gian không chờ đợi ai. Tình trạng của em ngày một xấu đi.

Rồi một ngày, điều kỳ diệu đã xảy ra. Một nhà xuất bản lớn đồng ý in cuốn sách của tôi với khoản tiền tạm ứng khá lớn. Họ nói đó là một kiệt tác, chân thực và cảm động. Tôi cầm số tiền ấy, chạy như điên đến bệnh viện, tim đầy hy vọng. Nhưng khi tôi đến nơi, chiếc giường của em đã trống trơn. Trái tim tôi như ngừng đập. Bác sĩ nói em đã được chuyển xuống phòng mổ. Một ân nhân ẩn danh đã thanh toán toàn bộ chi phí phẫu thuật. Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi ngồi thụp xuống hành lang lạnh lẽo, chờ đợi trong lo âu và hồi hộp tột cùng. Từng phút, từng giây trôi qua như một thế kỷ. Cuối cùng, bác sĩ bước ra, khuôn mặt đầy mệt mỏi nhưng nở một nụ cười: “Thành công. Em ấy sẽ ổn thôi”.

Em tỉnh lại sau hai ngày. Ánh sáng trở lại trong đôi mắt em khi em nhìn thấy tôi. Em yếu ớt nắm lấy tay tôi, giọng thều thào: “Em mơ thấy anh. Anh đã cứu em”. Tôi lắc đầu, thì thầm: “Không, chính em đã cứu anh”. Tôi kể cho em nghe về cuốn sách, về số tiền tạm ứng, và về ân nhân bí ẩn. Em mỉm cười, một nụ cười bí ẩn, và thì thầm: “Có lẽ đó là phép màu của tình yêu anh dành cho em”. Mãi về sau, tôi mới biết sự thật. Người ân nhân ấy chính là một độc giả trung thành của những truyện ngắn tôi đăng báo lá cải. Ông ta, một người đã từng mất đi người vợ trẻ vì bệnh tim, đã đọc được những dòng tôi viết về em trong tuyệt vọng, và quyết định giúp đỡ. Ông nói: “Tình yêu của anh dành cho cô ấy, nó tỏa sáng trong từng con chữ, nó khiến tôi nhận ra rằng phép màu là có thật”.

Em hồi phục dần. Cuốn sách của tôi được phát hành và trở thành một hiện tượng. Người ta nói về một nhà văn mới với một giọng văn đầy cảm xúc, về một câu chuyện tình yêu chân thành và cảm động. Nhưng với tôi, thành công lớn nhất không phải là những lời khen ngợi, mà là được nhìn thấy em khỏe mạnh trở lại, được cùng em mở tiệm sách nhỏ như mơ ước. Chúng tôi ngồi trong tiệm sách đầy nắng, em đọc sách, tôi viết những câu chuyện mới. Đôi khi, em ngẩng đầu lên, nở một nụ cười, và tôi biết rằng, tất cả những gì tôi có được ngày hôm nay, đều bắt đầu từ tình yêu của em. Tình yêu ấy, như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường, đã dạy tôi rằng, giữa một thế giới hỗn độn và đầy rẫy những bi kịch, vẫn luôn tồn tại những điều kỳ diệu, và điều kỳ diệu lớn nhất, chính là được yêu và được đáp lại bằng một tình yêu chân thành, thủy chung, như tình yêu của em dành cho tôi. Nó không phải là thứ tình yêu mãnh liệt như sóng trào, mà là dòng suối trong mát chảy mãi, âm thầm nuôi dưỡng và chữa lành, để rồi cuối cùng, nó trở thành nguồn cội của mọi sáng tạo, mọi hy vọng, và mọi hạnh phúc trong đời tôi.