Tình yêu không thể quên

Tình yêu không thể quên

Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng những bức tường đá cũ kỹ của thư viện thành phố, nơi bụi sách và ký ức cùng phủ lên nhau một lớp mờ ảo. Elias bước vào đó như một thói quen của những ngày cuối tuần, hít một hơi thật sâu mùi giấy cũ quen thuộc, thứ mùi an ủi ông sau bao năm xa cách. Đôi mắt ông, đã mờ đi vì tuổi tác và những nỗi buồn không gọi tên, lướt qua những dãy sách cao ngất. Ông đến đây không phải để tìm một cuốn sách, mà để tìm lại một mảnh hồn mình đã bỏ quên giữa những trang sách từ hơn nửa thế kỷ trước. Và rồi, như một sự sắp đặt của số phận hay một phép màu từ ký ức, ông dừng chân trước kệ sách cũ, nơi ánh mắt ông chạm vào gáy một cuốn sách da cũ kỹ, không còn nhìn rõ tên. Ông với tay lấy nó xuống, và từ trong những trang giấy úa vàng, một bức thư rơi ra, nhẹ nhàng như một chiếc lông chim, đáp xuống sàn nhà. Trái tim già nua của Elias thình thịch đập loạn nhịp. Ông cúi xuống, run run nhặt nó lên. Dòng chữ trên phong bì, dù đã mờ, vẫn khiến ông choáng váng: “Gửi Elias, từ Elara của chàng.” Mọi thứ ùa về. Elara. Cái tên mà ông chưa từng dám thốt lên suốt năm mươi năm qua, bỗng chốc sống dậy, cháy bỏng và nguyên vẹn như ngày nào.

Mùa hè năm ấy, Elias là một chàng trai trẻ đầy mơ mộng, làm việc bán thời gian tại chính thư viện này. Còn Elara, với mái tóc đen dài như dòng suối đêm và đôi mắt xanh thẳm tựa trời cao, là nữ sinh mới đến thành phố. Nàng bước vào thư viện như một làn gió mới, mang theo hương hoa nhài thoảng nhẹ và sự tò mò vô tận với những cuốn sách. Lần đầu tiên gặp nàng, Elias đang leo trên chiếc thang cao để lấy sách, và khi chàng nhìn xuống, chàng thấy nàng đang đứng dưới, ngước nhìn lên với nụ cười tỏa nắng. Chàng suýt ngã. Từ đó, mỗi ngày của chàng là một chuỗi những mong đợi được thấy nàng. Họ trò chuyện về sách, về thơ, về những vì sao và những ước mơ chưa thành hình. Tình yêu của họ nảy nở nhẹ nhàng như cách một đóa hoa nở dưới nắng mai, thuần khiết và rực rỡ. Họ thường trốn vào một góc khuất nhất của thư viện, nơi có chiếc cửa sổ nhìn ra khu vườn đầy hoa hồng, và đọc cho nhau nghe những vần thơ tình. Elias viết cho nàng những bức thư dài, đầy ắp những lời yêu thương say đắm, và Elara thì cất giữ chúng như những báu vật. Chàng còn nhớ như in cái ngày chàng đưa nàng đến bờ hồ ngoại ô, nơi họ ngồi im lặng hàng giờ, tay trong tay, ngắm nhìn những vệt sáng cuối ngày nhảy múa trên mặt nước. Chàng thì thầm với nàng về một tương lai cùng nhau, về một ngôi nhà nhỏ có vườn hoa và những đứa trẻ. Elara không nói gì, nàng chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt long lanh ngấn lệ, và nụ cười của nàng lúc ấy, Elias tin rằng, có thể thắp sáng cả bầu trời đêm. Nhưng số phận chẳng bao giờ cho phép những điều đẹp đẽ được trọn vẹn. Chiến tranh ập đến. Elias nhận được lệnh nhập ngũ. Chàng không còn sự lựa chọn nào khác. Buổi chia ly tại sân ga đông đúc, ồn ào và đầy nước mắt. Elara ôm chặt lấy chàng, nức nở. Hơi ấm của nàng, mùi hương nhẹ nhàng trên tóc nàng, tất cả như khắc sâu vào tâm trí chàng. “Em sẽ đợi anh,” nàng thều thào trong tiếng còi tàu rít lên đau đớn, “Dù có điều gì xảy ra, em vẫn sẽ đợi. Anh hãy viết thư cho em.” Elias gật đầu, không thốt nên lời, nước mắt lăn dài trên má. Chàng trao cho nàng một bức thư, viết vội đêm qua, và hứa sẽ trở về. Chàng nhìn theo bóng nàng nhỏ dần, khuất sau làn khói tàu mù mịt, mà linh tính báo cho chàng một nỗi đau tột cùng. Đó là lần cuối cùng chàng thấy nàng.

Chiến tranh tàn khốc hơn chàng tưởng. Những lá thư chàng gửi về đều bị thất lạc hoặc không bao giờ đến tay Elara. Bản thân chàng cũng bị thương nặng trong một trận đánh, được đưa về hậu phương điều trị rồi sau đó bị cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nhiều năm trôi qua, khi cuối cùng trở về thành phố cũ, Elias lập tức đi tìm Elara. Nhưng ngôi nhà nàng từng ở đã đổi chủ. Hàng xóm nói rằng gia đình nàng đã chuyển đi từ lâu, không để lại địa chỉ. Có người thì thầm rằng Elara đã không chờ được chàng, nghĩ rằng chàng đã hy sinh, và đã lấy người khác. Trái tim tan nát, Elias gục ngã. Chàng mất hết hy vọng. Chàng nghĩ nàng đã quên chàng, đã xóa bỏ quá khứ. Đau đớn và tuyệt vọng, chàng không còn thiết tha gì nữa. Chàng dọn đến một thị trấn nhỏ, cố gắng xây dựng một cuộc sống mới, kết hôn với một người phụ nữ hiền lành, sống một đời bình lặng không có tình yêu, nhưng đầy đủ. Vợ chàng qua đời sau nhiều năm chung sống, và Elias trở về thành phố cũ, sống những ngày cô đơn trong căn hộ nhỏ, với ký ức về Elara là vết thương chưa bao giờ lành. Ông chưa bao giờ ngừng yêu nàng, dù chỉ là một giây. Và giờ đây, năm mươi năm sau, bức thư trong tay ông chính là sự thật mà ông không bao giờ dám nghĩ tới.

Run rẩy, Elias mở phong bì. Lá thư được viết bằng nét chữ quen thuộc của Elara, dù đã phai mờ theo thời gian.

*”Elias yêu dấu của em,*

*Anh có đang đọc những dòng này không? Em không biết lá thư này có đến tay anh được không, hay nó sẽ mãi nằm im trong cuốn sách anh yêu thích. Em đã đến thư viện mỗi ngày, hỏi thăm từng người một, nhưng không ai có tin tức gì về anh. Họ nói anh đã mất tích. Nhưng trái tim em không tin điều đó. Em vẫn đợi anh, Elias ạ. Em vẫn đợi.*

*Ba mẹ em ép em phải rời đi. Họ nói em không thể sống trong ảo vọng mãi được. Họ đưa em đến một thành phố xa xôi. Nhưng em không thể ngừng yêu anh. Em viết lá thư này, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy nó. Em sẽ luôn để cuốn sách này ở đây, tại kệ sách nơi chúng mình lần đầu gặp nhau. Nếu anh trở về, nếu anh còn nhớ em, hãy tìm nó.*

*Em sẽ đợi anh cho đến hơi thở cuối cùng. Tình yêu của chúng ta, với em, là không thể nào quên.*

*Mãi mãi là của anh,*
*Elara.”*

Nước mắt Elias giàn giụa. Mọi thứ sụp đổ. Ông đã lầm. Nàng chưa từng quên ông. Nàng đã chờ đợi, một cách tuyệt vọng và thủy chung, trong khi ông, vì nỗi đau và sự hiểu lầm, đã từ bỏ quá sớm. Cả đời ông sống trong sự hối tiếc vì nghĩ rằng nàng đã phản bội, nhưng sự thật là nàng vẫn ở đó, trái tim hướng về ông cho đến tận cùng. Ông vật vã, ôm cuốn sách và bức thư vào lòng, thổn thức như một đứa trẻ. Người thủ thư già thấy vậy, đến gần hỏi han. Qua những giọt nước mắt, Elias kể lại câu chuyện của mình. Vị thủ thư già, với khuôn mặt đầy cảm thông, khẽ nói: “Có một điều mà có lẽ ông nên biết. Cô ấy, Elara, đã quay lại thư viện này vài năm trước khi bà ấy mất. Bà ấy vẫn hỏi thăm về một chàng trai tên Elias.”

Elias ngước lên, tim như ngừng đập. “Bà ấy… mất rồi sao?”
“Vâng,” người thủ thư gật đầu nhẹ, giọng trầm buồn. “Cách đây mười năm. Nhưng bà ấy có để lại một thứ gì đó cho thư viện. Một cuốn nhật ký. Bà ấy nói, nếu có một người đàn ông tên Elias hỏi thăm, hãy đưa nó cho ông ấy.”

Trong văn phòng nhỏ của thủ thư, Elias cầm trên tay cuốn nhật ký bìa da cũ kỹ. Ông mở nó ra. Từng trang nhật ký là một lời thì thầm của Elara qua bao năm tháng. Nàng viết về nỗi nhớ mong da diết, về những đêm dài khóc thầm, về hy vọng luôn cháy bỏng rằng anh sẽ trở về. Nàng không lấy chồng. Nàng sống một mình, giữ trọn lời hứa với chàng. Những dòng cuối cùng, viết vài ngày trước khi nàng qua đời, khiến trái tim Elias tan nát: *”Hôm nay em lại đến thư viện. Vẫn không có tin tức gì về anh. Có lẽ em sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nhưng em không hối hận. Yêu anh và chờ đợi anh là điều đẹp đẽ nhất trong đời em. Nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ tìm anh, Elias ạ. Tình yêu của chúng ta là vĩnh cửu.”*

Elias đóng cuốn nhật ký lại, ôm nó vào ngực. Nỗi đau quá lớn, nhưng nó được xoa dịu bởi một sự thanh thản lạ kỳ. Ông đã biết sự thật. Tình yêu của họ chưa bao giờ là một bi kịch của sự phản bội, mà là một bản tình ca bi tráng của lòng chung thủy và sự kiên trinh. Ngày hôm sau, Elias tìm đến nghĩa trang thành phố. Với sự giúp đợi của người thủ thư, ông tìm được ngôi mộ của Elara. Đó là một ngôi mộ giản dị, trên tấm bia đá khắc dòng chữ: “Elara. Người đã yêu và đã chờ đợi.” Elias đặt lên mộ nàng một bó hoa hồng trắng và cuốn sách cùng bức thư năm xưa. Ông ngồi xuống bên mộ nàng, lẩm nhẩm đọc cho nàng nghe những trang nhật ký, như ngày xưa họ từng đọc thơ cho nhau nghe dưới ánh trăng. Ông kể cho nàng nghe về cuộc đời ông, về nỗi nhớ nhung và sự hối hận của ông. Gió thổi nhè nhẹ, mơn man trên những tán cây như một lời an ủi.

Elias không còn cảm thấy cô đơn nữa. Ông biết rằng linh hồn Elara vẫn đang ở đâu đó, vẫn đang đợi ông, và giờ đây, họ đã tìm thấy nhau. Ông sống những ngày tháng cuối đời trong bình yên, thường xuyên đến thư viện và ngồi bên ngôi mộ của nàng. Ông viết lại câu chuyện của họ, như một lời tri ân với một tình yêu bất diệt. Và khi ông trút hơi thở cuối cùng trong giấc ngủ, khuôn mặt ông giãn ra với một nụ cười nhẹ. Trong giấc mơ, ông thấy mình là chàng trai trẻ Elias ngày nào, đang chạy qua cánh đồng đầy hoa hướng dương về phía cuối con đường, nơi Elara, với mái tóc đen và đôi mắt xanh thẳm, đang đứng chờ, nở nụ cười tươi sáng nhất. Nàng giang tay ra, và họ ôm chặt lấy nhau, không còn chia cách, không còn hiểu lầm, chỉ còn tình yêu thuần khiết và vĩnh cửu mà họ đã giữ gìn suốt cả một đời người. Họ đã tìm thấy nhau, sau tất cả, bởi vì tình yêu đích thực, dù trải qua bao thăng trầm, bao biến cố, vẫn là thứ không thể nào quên.