Tôi từng bị người yêu bỏ vì “mẹ em bán rau ngoài chợ nhìn không sang” – 7 năm sau, tôi đứng tên căn nhà anh ta đưa vợ con đi xem

Tôi từng bị người yêu bỏ vì “mẹ em bán rau ngoài chợ nhìn không sang” – 7 năm sau, tôi đứng tên căn nhà anh ta đưa vợ con đi xem

 

Tôi tên là Chi, năm nay 33 tuổi. Hiện tôi đang điều hành một công ty bất động sản nhỏ, kiêm sở hữu gần 20 căn nhà phố và shophouse tại TP.HCM dưới tên cá nhân. Tôi nói vậy không phải để khoe – mà để bạn hiểu: tôi đã đi xa hơn rất nhiều… so với cái ngày bị từ chối chỉ vì mẹ mình bán rau ngoài chợ.

Tôi yêu Tín năm 24 tuổi. Anh là người đầu tiên dẫn tôi về nhà ra mắt, nói yêu tôi nghiêm túc, từng hứa:

“Chúng ta không cần phải thật giàu, chỉ cần đồng lòng là đủ.”

Tôi tin. Tôi đưa anh về quê – một xã ven thành phố Biên Hòa, nơi mẹ tôi bày rau củ ra sạp chợ sáng, còn tôi từ nhỏ lớn lên trong mùi rau héo và tiền lẻ.

Mẹ tôi quý Tín. Bà cười nói, đãi món cá kho ngon nhất, còn cẩn thận giặt sạch ga giường cho “đàng trai”. Tôi từng nghĩ: mẹ và tình yêu của mình có thể song hành.

Nhưng một ngày, tôi thấy anh im lặng bất thường. Tôi gặng hỏi. Anh tránh né. Cho đến một tối, anh nhắn tin:

“Chi à, mẹ anh nói… mẹ em nhìn không sang. Anh xin lỗi, anh không vượt qua được điều đó.”

Tôi đọc đi đọc lại dòng tin đó, như một cú đấm vào ngực.

Mẹ tôi không giàu. Nhưng bà chưa từng thiếu lễ nghĩa. Bà từng nhịn ăn để mua cho tôi bộ sách tiếng Anh đầu đời. Vậy mà…

Tôi không nhắn lại. Tôi xoá số. Và đêm đó, tôi nhìn mẹ đang ngủ gục bên mớ cải ngọt chưa bán hết, rồi thề rằng tôi sẽ không bao giờ để người ta xem thường mẹ mình nữa – dù chỉ bằng ánh mắt.

Tôi nghỉ việc ở công ty truyền thông đang làm. Tôi chuyển sang ngành bất động sản – nơi tôi biết mình chẳng có gì nổi bật: không quan hệ, không nhan sắc, không được ai chống lưng.

Tôi bắt đầu bằng cách… đi rao nhà thuê dạo. Tôi chụp ảnh nhà bằng điện thoại cũ, viết mô tả từng căn bằng tay, đăng lên các nhóm Facebook, dán tờ rơi ở cột điện.

Có lần khách gọi tôi lúc 10h đêm, tôi vẫn chạy đến mở cửa. Có lần tôi bị lừa cọc, mất trắng 8 triệu – gần nửa tháng sống.

Nhưng tôi không bỏ.

Sau 1 năm, tôi xoay được vốn đầu tư căn nhà đầu tiên ở Bình Chánh – mua sang tay, sửa nhẹ, bán chênh được 210 triệu. Tôi dùng số đó mua căn thứ hai. Rồi gom góp dần.

Năm thứ 3, tôi thành lập công ty môi giới – Mẹ Chi Land. Tôi đưa mẹ lên sống cùng, thuê cho bà căn hộ gần công viên. Bà vẫn thích đi chợ mỗi sáng – không để bán, mà để ngắm rau.

Năm thứ 7, tôi ký được hợp đồng phân phối độc quyền 1 khu nhà phố tại Thủ Đức – tổng 64 căn.

Hôm mở bán, tôi mặc sơ mi trắng, đứng dưới sân, cầm hồ sơ khách. Trợ lý đưa tôi danh sách 5 khách đã đặt lịch xem căn mẫu.

Tên khách số 3: Nguyễn Trần Tín – 1 vợ, 1 con trai 4 tuổi.

Tôi im lặng, không nói gì.

Khi anh bước vào, tôi nhận ra ngay. Vẫn ánh mắt ấy. Nhưng giờ không còn sự tự tin – chỉ là một người đàn ông trầm mặc, tay cầm điện thoại check từng đồng.

Cô vợ đi bên cạnh, nói:

“Anh, căn này đẹp, gần trường mẫu giáo. Nếu đặt cọc tuần này được giảm thêm 2% đó.”

Tín quay sang tôi, chạm ánh mắt tôi lần đầu sau 7 năm.

Anh đứng sững lại.

“Chi…”

Tôi gật đầu, như gặp một khách bình thường:

“Vâng, em là đại diện phân phối chính thức khu này. Anh cần xem loại nhà nào?”

Anh không trả lời. Cô vợ hỏi lại:

“Căn này anh đứng tên hả?”

Tôi nhẹ nhàng nói:

“Dạ không chị. Toàn bộ khu này đều đang đứng tên một chủ – bên em chỉ phân phối. Người đứng tên là chị Nguyễn Thị Chi – giám đốc công ty Mẹ Chi Land.”

Không khí im như tờ.

Tôi tiếp lời, vẫn nhẹ:

“Tức là… em.”

Tín cúi mặt. Không nói gì. Tôi đưa hồ sơ cho trợ lý, rồi chào:

“Em bận lịch khách sau. Mọi thông tin bên em sẽ gửi đầy đủ.”

Tôi quay đi, không quay đầu.

Tôi không kể chuyện này cho mẹ. Tôi chỉ mua tặng bà một căn nhà có sân trồng rau – bà hay bảo:

“Có sân nắng thì trồng được rau, có con ngoan thì ở đâu mẹ cũng vui.”

Mẹ tôi không sang. Nhưng bà là người phụ nữ không bao giờ chê bai ai.

Và tôi – con gái bà – không bao giờ cúi đầu chỉ vì người khác nghĩ hộ khẩu của mẹ không đủ đẹp.

 

Tiếng Việt