Tổng tài cưới nàng lọ lem

Tổng tài cưới nàng lọ lem

Trong căn biệt thự nguy nga như một tòa lâu đài cổ tích, ánh đèn pha lê lung linh hắt những vệt sáng vàng óng lên sàn đá cẩm thạch, nơi những đôi giày lấp lánh nhịp nhàng xoay vòng trong điệu valse quý phái. Không khí ngào ngạt hương thơm của rượu champagne đắt đỏ và nước hoa hiếm có, hòa lẫn tiếng cười nói thân mật của những gương mặt thượng lưu quen thuộc trên các trang tạp chí. Đó là buổi tiệc độc thân cuối cùng của Lâm Dịch, vị tổng tài trẻ tuổi nhất và quyền lực nhất trong giới tài chính, người đàn ông mà sự lạnh lùng và toàn tính toán khiến người ta vừa kính sợ vừa tò mò không biết trái tim ai may mắn được anh chạm vào. Giữa dòng người xa hoa ấy, anh đứng một mình bên khung cửa sổ lớn, dáng vẻ cao ngạo, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn khung cảnh phồn hoa như thể nó chẳng ăn nhập gì với mình, bàn tay khẽ xoay ly rượu vang đỏ thẫm, một sinh vật cô độc giữa chốn quần hùng. Anh tổ chức buổi tiệc này không phải để tìm kiếm bạn đời, mà là một sự thông báo chính thức, một nghi thức mà xã hội thượng tầng buộc anh phải trải qua trước khi bước vào cuộc hôn nhân được sắp đặt, một liên minh làm ăn khô khan không có chỗ cho tình yêu.

Cách đó không xa, trong căn bếp rộng thênh thang và lạnh lẽo của chính tòa biệt thự ấy, Lệ Chi đang cúi mình lau từng milimet sàn đá cẩm thạch trắng. Đôi tay gầy guộc, chai sạn vì công việc của cô lặng lẽ di chuyển, đối lập hoàn toàn với sự xa hoa bên ngoài. Cô mặc bộ đồ giúp việc cũ kỹ, mái tóc dài buộc vội ra sau gáy, để lộ khuôn mặt thanh tú không một chút son phấn nhưng toát lên vẻ đẹp dịu dàng, kiên cường đến lạ. Tiếng nhạc du dương và tiếng cười nói vọng vào chỉ khiến không gian của cô thêm tĩnh lặng. Cô là Lọ Lem của đời thực, mồ côi, sống dưới sự chèn ép của người dì ghẻ và hai cô con gái xấu tính sau cái chết của cha mẹ, phải làm lụng vất vả để trả món nợ mà cô không hề mắc phải. Tối nay, cô phải ở lại để dọn dẹp hậu trường cho buổi tiệc xa xỉ mà chính cô không được phép bước chân vào.

Khi tiếng nhạc dần tắt và những vị khách cuối cùng rời đi trong hơi men lảo đảo, Lâm Dịch bước xuống nhà bếp, nơi anh ít khi lui tới, với ý định lấy một chút nước uống. Ánh mắt anh dừng lại trước bóng lưng gầy đang cần mẫn cọ rửa những chiếc ly pha lê. Anh định lên tiếng, ra lệnh, nhưng một tiếng nấc nhỏ, đầy nghẹn ngào khiến anh chững lại. Dưới ánh đèn vàng hắt xuống, Lệ Chi không biết có sự hiện diện của anh, cô ngước nhìn ra khung cửa sổ nhỏ, nơi ánh trăng tròn vằng vặc treo lơ lửng, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Đó không phải là nỗi buồn của sự yếu đuối, mà là nỗi cô đơn của một linh hồn đẹp đẽ bị mắc kẹt trong bóng tối, khao khát được tự do, được sống thật với những ước mơ giản dị mà cô đã chôn sâu trong trái tim. Khoảnh khắc ấy, thứ gì đó rắn chắc trong trái tim băng giá của Lâm Dịch chợt rung lên. Anh nhìn thấy chính mình trong đó – sự cô độc của một kẻ đứng trên đỉnh cao mà không có lấy một người để chia sẻ. Anh lặng lẽ rút lui, không nói một lời, nhưng hình ảnh đôi mắt đẫm nước mắt dưới ánh trăng ấy đã khắc sâu vào tâm trí anh.

Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp le lói, một chiếc xe sang trọng dừng trước ngôi nhà tồi tàn của Lệ Chi. Người quản gia của Lâm Dịch, với vẻ ngoài nghiêm trang, trao cho người dì ghẻ đang ngỡ ngàng một phong bì dày cộp và một bức thư ngắn gọn. Bức thư với những dòng chữ được in trên giấy bạch đàn mịn, kèm theo một hợp đồng hôn nhân với những điều khoản ngặt nghèo: Một cuộc hôn nhân danh nghĩa trong vòng một năm, đổi lại, mọi nợ nần của gia đình sẽ được thanh toán, và Lệ Chi sẽ được tự do, với một khoản tiền không lồ để bắt đầu cuộc sống mới. Lý do duy nhất được đưa ra: “Cô ấy là người tôi cần.” Sự phản đối của Lệ Chi bị dập tắt ngay lập tức bởi ánh mắt hám lợi của dì ghẻ và sự ép buộc của món nợ khổng lồ. Cô bị đẩy vào một cuộc đời mới như một con tốt trong ván cờ của kẻ quyền lực.

Căn biệt thự rộng lớn trở thành nhà tù sang trọng của Lệ Chi. Cô có mọi thứ vật chất xa xỉ nhất, từ những bộ váy lộng lẫy do nhà thiết kế riêng may đo, đến những món trang sức đắt giá có thể mua cả một ngôi nhà. Nhưng cô chỉ là một bức trang trí, một nhân vật im lặng trong kế hoạch của Lâm Dịch. Anh đối xử với cô bằng sự lạnh nhạt đến tàn nhẫn, chỉ nói chuyện khi cần thiết, với những câu mệnh lệnh ngắn gọn. Buổi tối, họ ngồi đối diện nhau trên bàn ăn dài, trong im lặng nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng thìa dĩa va chạm. Lâm Dịch cố gắng dập tắt mọi cảm xúc, xem cô như một thứ công cụ, nhưng sự kiên cường và vẻ đẹp tâm hồn của Lệ Chi từng chút một phá vỡ bức tường phòng thủ của anh. Cô không hề than vãn hay oán trách. Thay vào đó, cô dọn dẹp góc thư phòng bừa bộn của anh, để lại những lọ nước ấm pha mật ong khi anh làm việc khuya, và đặc biệt, cô chăm sóc khu vườn hồng phía sau nhà – thứ duy nhất anh để ý đến – với một tình yêu thực sự. Những đóa hồng, vốn chỉ là một khoản đầu tư, dưới bàn tay cô, bỗng nở rộ rực rỡ hơn bao giờ hết.

Mọi chuyện bắt đầu rạn nứt vào một đêm mưa bão. Lâm Dịch về nhà với cơn say mèm và vết thương trên trán sau một buổi đàm phán thất bại. Anh gục xuống ghế sofa, yếu ớt và dễ tổn thương – điều chưa từng xảy ra. Bản năng của Lệ Chi trỗi dậy. Cô lau vết thương cho anh, dìu anh lên giường, thức suốt đêm để canh chừng cơn sốt. Trong cơn mê sảng, anh níu lấy tay cô, gọi tên mẹ – người đã khuất từ lâu. Khoảnh khắc yếu đuối hiếm hoi ấy khiến Lệ Chi thấy anh không còn là một cỗ máy, mà là một con người với nỗi đau riêng. Sáng hôm sau, tỉnh dậy, thấy cô ngủ gục bên giường, vẻ mặt lo lắng còn in hằn, Lâm Dịch chợt nhận ra thứ gì đó trong mình đã thay đổi. Anh bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn. Anh thấy cô đọc sách say sưa trong thư viện, thấy nụ cười hiếm hoi của cô khi nói chuyện với những đóa hồng, thấy sự thông minh, sắc sảo khi cô lặng lẽ góp ý về một bản hợp đồng anh bỏ quên. Trái tim băng giá bắt đầu rung động. Anh đưa cô đến những buổi tiệc, không còn như một vật trang trí, mà với một sự tự hào kỳ lạ. Ánh mắt anh dành cho cô không còn là sự sở hữu lạnh lùng, mà ẩn chứa một thứ tình cảm nồng nhiệt khiến chính anh cũng hoảng sợ.

Cao trào xảy ra tại một buổi triển lãm nghệ thuật quan trọng. Một đối thủ của Lâm Dịch, muốn hạ bệ anh, đã công khai chế nhận xuất thân thấp kém của Lệ Chi, gọi cô là “Cô Bé Lọ Lem giả tạo được đẽo gọt”. Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, trước khi Lâm Dịch kịp phản ứng, Lệ Chi bước lên. Giữa khán phòng im phăng phắc, cô không hề run sợ. Với phong thái điềm tĩnh và trí tuệ sắc bén, cô phân tích một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng đang trưng bày, đưa ra những góc nhìn sâu sắc khiến cả chuyên gia cũng phải kinh ngạc. Cô nói về cái đẹp xuất phát từ tâm hồn, về giá trị đích thực không nằm ở xuất thân. “Tôi may mắn được khoác lên mình chiếc váy lộng lẫy,” cô nói, giọng rõ ràng và kiêu hãnh, “nhưng xin đừng nhầm lẫn, thứ ánh sáng tỏa ra từ một viên kim cương thô hay một viên đã qua gọt giũa đều là bản chất thật của nó. Tôi không cần ai đẽo gọt, tôi tự tỏa sáng theo cách của mình.” Khoảnh khắc ấy, cô không còn là Lọ Lem nữa, mà là một nữ hoàng. Lâm Dịch nhìn cô, trái tim anh như ngừng đập. Anh thấy cả thế giới của mình sụp đổ và được xây dựng lại ngay lập tức. Tình yêu, thứ mà anh chối bỏ, giờ đây trào dâng mãnh liệt, không thể kìm nén.

Trên đường về, trong không gian yên tĩnh của chiếc xe limousine, Lâm Dịch nắm chặt tay cô. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt anh nói lên tất cả. Sự ngưỡng mộ, niềm hối hận và một tình yêu cháy bỏng. Về đến biệt thự, anh đưa cô đến khu vườn hồng dưới ánh trăng. “Anh đã sai,” giọng anh khàn đặc, đầy xúc động, “Anh tưởng mình mua được một bông hồng, nhưng thực ra, anh đã tìm thấy cả một khu vườn. Em không phải là hợp đồng. Em là định mệnh.” Anh xé bỏ bản hợp đồng hôn nhân vô tri trước mặt cô. “Hãy ở lại đây, không phải vì nghĩa vụ, mà vì tình yêu. Hãy cho anh cơ hội được yêu em, được trân trọng em như những gì em xứng đáng.”

Lệ Chi nhìn anh, nước mắt lăn dài, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô gật đầu, không phải vì sự tự do và tiền bạc anh hứa hẹn, mà vì trái tim chân thành mà anh vừa trao cho cô. Họ ôm nhau dưới ánh trăng, giữa hương thơm ngào ngạt của hoa hồng, hai thế giới tưởng chừng không bao giờ chạm vào nhau giờ đã hòa làm một. Lọ Lem không cần giày thủy tinh, cô tìm thấy tình yêu bằng chính trái tim mình. Và vị tổng tài lạnh lùng cuối cùng đã tìm thấy thứ tài sản quý giá nhất không thể mua được bằng tiền: một mái ấm thực sự.

Tiếng Việt