1. Cái giá của một chữ hiếu
Tôi tên là Như, 25 tuổi, sinh ra và lớn lên tại một huyện nhỏ ven biển miền Trung. Gia đình tôi từng khá giả, nhưng một biến cố lớn khi tôi đang học đại học năm 2 đã thay đổi tất cả.
Ba mẹ tôi – vì cả tin, đứng tên vay hộ một khoản nợ hơn 2 tỷ cho người quen làm ăn. Người đó trốn biệt, để lại cả gia đình tôi ngập trong khủng hoảng.
Chúng tôi bị siết nhà, chuyển về sống trong căn chòi nhỏ sau vườn. Mẹ tôi khóc mỗi đêm, còn ba tôi – người đàn ông từng rất sĩ diện – giờ khom lưng từng bước trước chủ nợ.
Trong một lần đến đòi tiền, người đàn ông tên Thành, 40 tuổi, chủ một cơ sở thu mua thủy sản lớn nhất vùng, nhìn tôi rồi buông một câu:
“Nếu con bé Như chịu về làm vợ tôi, số nợ đó tôi xóa.”
Ba tôi im lặng, mẹ tôi ngất xỉu.
Tôi – khi ấy mới 22 – không khóc, không phản ứng. Tôi chỉ nói:
“Cho tôi ba ngày.”
⸻
2. Cưới mà không phải cưới
Tôi đồng ý. Đám cưới diễn ra chóng vánh, không ảnh cưới, không váy trắng, không bạn bè. Chỉ là vài mâm cơm, vài ly rượu và những cái nhìn xì xầm của hàng xóm.
Tôi sống với Thành trong căn nhà biệt thự lợp mái đỏ, nhưng không khác gì cái lồng son. Anh ta không đánh đập, cũng không mắng chửi – chỉ đơn giản là không cho tôi được làm người.
Không được đi làm, không được dùng điện thoại riêng, mọi cuộc gọi bị giám sát. Thứ duy nhất tôi có là một chiếc laptop cũ – món quà ba tôi tặng trước khi tôi lên đại học.
Ban ngày, tôi dọn nhà. Ban đêm, tôi lén học online – từ kỹ năng tài chính, thương mại điện tử, đến luật doanh nghiệp. Tôi không học để vui. Tôi học để thoát ra.
⸻
3. Hợp đồng ly hôn sau 3 năm
Ngày tròn 3 năm, tôi viết một bản hợp đồng ly hôn, đính kèm tất cả bằng chứng tôi có được trong thời gian sống cùng Thành: những khoản tiền đen không khai thuế, sổ ghi nợ với dân vay nặng lãi, hợp đồng sai phạm môi trường…
Tôi đặt lên bàn, và nói:
“Anh có 2 lựa chọn: ký giấy ly hôn, để tôi đi với một khoản tiền nhỏ. Hoặc… tôi đi gặp Cục Thuế và Phòng Cảnh sát Kinh tế.”
Thành tái mặt. Anh ta vốn không yêu tôi – chỉ là muốn chiếm giữ. Giờ khi mọi thứ đang chông chênh, giữ tôi bên cạnh cũng chẳng giúp ích.
Anh ta ký.
⸻
4. Sài Gòn – nơi tôi bắt đầu thật sự sống
Tôi lên Sài Gòn với 40 triệu tiền mặt – số tiền tôi giành được từ cuộc ly hôn đó. Không ai giúp đỡ, không quen ai, tôi thuê một phòng trọ 14m², làm freelancer viết nội dung, rồi mở kênh bán đồ hải sản khô online – vốn là thứ tôi rất rành khi còn sống ở quê.
Tôi không buôn bằng cảm xúc. Tôi làm bài bản: đăng ký giấy phép kinh doanh, học vận hành kho, học quảng cáo Facebook. Ba tháng sau, tôi có 100 đơn mỗi ngày.
Sáu tháng sau, tôi thành lập công ty nhỏ – NSea Foods.
⸻
5. Gặp lại người xưa… trong hoàn cảnh trớ trêu
Một ngày nọ, tôi nhận được email từ một người muốn hợp tác bỏ sỉ cho toàn hệ thống thu mua mới đang mở rộng ở miền Trung.
Khi tôi về quê khảo sát – người tiếp tôi tại hội nghị ngành thủy sản… chính là Thành.
Gương mặt anh ta sững lại. Tôi chỉ gật đầu.
“Lâu rồi không gặp.”
Tôi không nói thêm. Nhưng trong tay tôi – ngoài vị thế mới – còn có tài liệu nợ xấu và dấu vết sai phạm cũ mà tôi từng giữ lại.
⸻
6. Điều khoản hợp tác… không dành cho kẻ từng làm tôi tổn thương
Tôi ngồi đối diện, rút hợp đồng ra:
“Tôi đồng ý làm nhà cung cấp. Nhưng có 3 điều kiện:
1.Mọi thanh toán phải được thực hiện qua hệ thống ngân hàng, không tiền mặt.
2.Tôi toàn quyền quyết định giá nhập trong năm đầu tiên.
3.Phía bên anh không được phép can thiệp vào bất kỳ nhân sự nào phía tôi, kể cả tài xế giao hàng.”
Anh ta giật mình:
“Em có đang… trả đũa?”
Tôi nhìn thẳng:
“Không. Tôi chỉ đang làm đúng trách nhiệm của một người làm chủ.”
⸻
7. Cái kết mở – Tôi không cần thắng anh ta
Tôi không cần Thành phá sản.
Tôi không cần anh ta xin lỗi.
Tôi chỉ cần tôi không còn là cô gái bị ép cưới để trả nợ, không còn là cái bóng lặng lẽ đứng sau lưng người khác.