Và em sẽ đến bên anh

Và em sẽ đến bên anh

Ánh hoàng hôn cuối ngày nhuộm tím những rặng thông phía xa, biến dãy núi thành những bóng ma khổng lồ đang dần thức giấc. Gió bắt đầu hú trên những đỉnh núi cao, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông vùng cao. Trong căn nhà gỗ nhỏ nép mình dưới chân núi, ánh lửa bập bùng trong lò sưởi phản chiếu lên khuôn mặt đầy những nếp nhăn lo âu của anh. Mười hai giờ trôi qua kể từ khi cơn bão tuyết ập đến, và cũng từng ấy thời gian, anh không nhận được bất kỳ tín hiệu nào từ em – người họa sĩ trẻ đam mê với những bức tranh phong cảnh hoang sơ và đang trên đường đến với anh cho một chuyến phiêu lưu cùng mùa đông giá rét.

Căn phòng im lặng đến mức anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, hòa lẫn với tiếng lửa cháy xèo xèo. Mỗi cơn gió rít qua khe cửa như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim đang thổn thức của anh. Anh bước lại gần cửa sổ, dùng tay áo lau đi lớp hơi nước mờ đục trên kính, cố gắng nhìn ra thế giới bên ngoài đã bị một màu trắng xóa nuốt chửng. Tuyết rơi dày đặc, những bông tuyết lớn và nặng nề quấn lấy nhau trong cơn cuồng phong, tạo thành một bức màn trắng dày đặc, vô tình và lạnh lùng. “Em ở đâu?” – tiếng thì thầm của anh như tan biến trong không gian chật hẹp, đầy ắp nỗi sợ hãi. Anh nhớ lại những lời hứa của em, giọng nói trong trẻo đầy phấn khích qua điện thoại: “Anh yên tâm, dù trời có giông bão, dù núi có lở, dù trời có sập… thì em cũng sẽ đến bên anh. Em hứa đấy!”. Giọng nói ấy giờ đây vang vọng trong tâm trí anh như một lời cầu nguyện, nhưng cũng như một lời trách cứ khắc nghiệt. Tại sao anh lại đồng ý để em một mình vượt qua con đèo hiểm trở ấy? Tại sao anh không kiên quyết hơn, bắt em dừng lại ở thị trấn khi nghe tin bão sắp ập đến?

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai, xé tan màn im lặng. Anh vồ lấy chiếc điện thoại từ chiếc bàn gỗ xù xì, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng đó chỉ là tin nhắn từ trạm cứu hộ địa phương, thông báo rằng tất cả các tuyến đường đã bị phong tỏa, việc tìm kiếm cứu nạn sẽ phải tạm hoãn cho đến khi cơn bão đi qua. Sự thất vọng ập đến như một gáo nước lạnh dội vào mặt. Họ bảo anh phải giữ sức, phải chờ đợi. Nhưng làm sao anh có thể ngồi yên khi biết em – một cô gái thành phố với đôi giày boots mỏng manh và chiếc áo khoác không đủ ấm – đang có thể lạc giữa chốn rừng thiêng nước độc này? Hình ảnh em, với nụ cười tươi như nắng mai và đôi mắt sáng long lanh đầy ước mơ, hiện lên thật rõ ràng. Em đến với anh không chỉ bằng tình yêu, mà còn bằng một niềm tin mãnh liệt vào những điều anh đã kể về vùng đất này. Và giờ đây, niềm tin ấy có thể đang khiến em gặp nguy hiểm.

Anh không thể chờ đợi thêm được nữa. Một quyết định điên rồ được nung nấu. Anh mặc vội chiếc áo parka dày, xỏ đôi boots đi tuyết, quấn khăn kín cổ, đeo đèn pin lên trán và cầm lấy chiếc gậy tre vững chãi. Anh mở cửa. Một cơn gió lạnh buốt như hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua lớp quần áo, hơi thở của anh gần như đóng băng ngay trong khoảnh khắc. Anh cắn chặt răng, bước vào màn tuyết trắng dày đặc. Bão tuyết nuốt chửng anh ngay lập tức. Tầm nhìn chỉ còn vài mét, mỗi bước chân đi đều là một cuộc chiến với thiên nhiên hung dữ. Gió thổi ào ào, cuốn những bông tuyết vào mặt anh, đau rát. Anh gào thét tên em, nhưng tiếng gọi của anh bị gió xé nát, tan biến vào sự gầm rú vô tận của tự nhiên. “Em ơi! Em ở đâu?” – tiếng anh khàn đặc, đầy tuyệt vọng.

Anh đi dọc theo con đường mòn quen thuộc, nơi mà anh tin rằng em sẽ đi qua. Mỗi bước chân lún sâu trong lớp tuyết dày, cơ thể rã rời vì lạnh và mệt mỏi. Đèn pin trên trán chỉ chiếu vào một vùng sáng nhỏ nhoi, nơi những bông tuyết không ngừng rơi như muốn dập tắt mọi hy vọng. Ký ức về em ùa về như một thước phim quay chậm. Lần đầu gặp em trong một triển lãm tranh, em đứng trước bức tranh anh chụp về rặng núi này, đôi mắt lấp lánh một sự đồng điệu kỳ lạ. Những cuộc trò chuyện khuya, những lời hứa về một chuyến đi cùng nhau, và ánh mắt em nói lời yêu anh lần đầu tiên – ấm áp và chân thành đến lạ. “Và em sẽ đến bên anh” – em đã nói thế, như một câu thần chú, một niềm tin sắt đá.

Bỗng, một vật thể lạ nằm dưới một gốc thông già, một mảng màu đỏ thẫm nổi bật giữa biển trắng mênh mông. Trái tim anh thắt lại. Anh lao tới, dùng tay không, đã đông cứng vì lạnh, để đào bới lớp tuyết phủ dày. Đó là chiếc khăn quàng cổ màu đỏ – món quà anh đã gửi tặng em nhân ngày sinh nhật. Nó vẫn còn đây, vắt vẻo trên cành cây khẳng khiu, như một dấu hiệu, một lời nhắn nhủ đầy ám ảnh. Tim anh đập loạn xạ. Em đã ở đây! Và chiếc khăn còn sót lại này… nó nói lên điều gì? Một nỗi sợ hãi tột cùng tràn ngập lấy anh. Anh tiếp tục gào thét, giọng khản đặc, cố gắng vùng vẫy trong cơn bão như một kẻ điên. Sức lực dần cạn kiệt. Cái lạnh bắt đầu thấm vào tận xương tủy, mí mắt anh trĩu nặng, cảm giác tê cóng lan dần từ các ngón tay, ngón chân lên khắp cơ thể. Một ý nghĩ lóe lên: có lẽ mình sẽ chết ở đây, chết trong vô vọng. Nhưng rồi hình ảnh em lại hiện lên, nụ cười em, lời hứa của em… Nó tiếp thêm cho anh sức mạnh cuối cùng.

Và rồi, như một phép màu giữa chốn địa ngục trắng, anh nghe thấy một âm thanh yếu ớt, gần như bị che lấp bởi tiếng gió. Một tiếng động rất nhỏ, như tiếng vỏ cây khô gãy, hay tiếng một con thú nhỏ? Anh nín thở, cố gắng lắng nghe bằng tất cả sự tĩnh lặng của linh hồn. Âm thanh lại vang lên, rõ hơn một chút. Đó là tiếng người. Tiếng gọi tên anh. Một tiếng gọi yếu ớt, run rẩy, đầy tuyệt vọng, nhưng với anh lúc này, nó vang vọng hơn cả bất kỳ bản giao hưởng hùng tráng nào. “Anh… anh ơi…”

Máu trong người anh như bừng bừng sôi lên. Anh dồn hết sức lực còn lại, chạy về phía phát ra tiếng gọi, vấp ngã liên tục trên những tảng đá phủ đầy tuyết. Và rồi, dưới một vách đá nhỏ, nơi hơi ấm yếu ớt còn sót lại, anh thấy em. Em co ro trong một hốc đá nhỏ, người phủ đầy tuyết, đôi môi tím tái, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh. Chiếc ba lô của em nằm bên cạnh, những bức tranh em vẽ rơi vãi, ngấm đầy nước. Em run lẩy bẩy, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng đôi môi thì vẫn thì thào tên anh như một lời cầu nguyện cuối cùng.

“Em! Em!” – Anh quỳ xuống bên em, dùng đôi tay đã tê cóng ôm chầm lấy cơ thể lạnh ngắt của em. Anh cởi chiếc áo khoác ngoài của mình quấn thêm cho em, dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm đôi bàn tay em. Anh liên tục gọi tên em, xoa má, vỗ nhẹ vào mặt em. “Em tỉnh lại đi, anh ở đây rồi, anh đã tìm thấy em rồi!” – giọng anh nghẹn ngào, đầy nước mắt. Em dần dần mở mắt. Đôi mắt em mờ đục, yếu ớt nhìn anh, như thể không dám tin vào hiện thực. Một nụ cười yếu ớt, rất yếu ớt nở trên môi em. “Em… em biết mà…” – em thều thào, hơi thở phả ra một làn hơi mỏng manh – “Em biết… anh sẽ đến… Em hứa rồi… và em sẽ… đến bên anh… mà…”

Những lời nói đó, dù chỉ là những mảnh vụn của ý thức, đã khiến trái tim anh như vỡ òa. Anh ôm chặt em vào lòng, cảm nhận hơi thở yếu ớt của em, biết rằng cuộc chiến chưa kết thúc. Anh phải đưa em về. Dựa vào chiếc gậy tre, với một sức mạnh phi thường được truyền từ tình yêu và sự sợ hãi mất đi em, anh cõng em trên lưng, bước từng bước nặng nề ngược về phía căn nhà gỗ. Cơn bão dường như cũng dịu đi một chút, như thể đã chứng kiến và mủi lòng trước sức mạnh của lời hứa và tình yêu. Mỗi bước chân là một sự nỗ lực khủng khiếp, nhưng hình ảnh căn nhà với ánh lửa ấm áp đã thúc giục anh tiến lên.

Khi anh đẩy cửa bước vào, đặt em xuống gần lò sưởi, cơ thể anh gần như kiệt sức. Anh nhanh chóng đắp chăn ấm cho em, đun nước, liên tục chà xát tay chân em để khơi thông dòng máu đã lạnh giá. Thời gian như ngưng đọng. Anh ngồi đó, nắm chặt tay em, cầu nguyện. Và rồi, từ từ, hơi ấm trở lại với em. Màu sắc dần hồi hào trên đôi má, hơi thở trở nên đều đặn và sâu hơn. Em chìm vào một giấc ngủ say, không còn là giấc ngủ của sự tê cóng và tuyệt vọng, mà là giấc ngủ của sự an toàn và kiệt sức.

Bên ngoài, bão tuyết vẫn gào thét, nhưng trong căn nhà gỗ nhỏ, một sự bình yên kỳ lạ bao trùm. Anh ngồi nhìn em ngủ, lòng tràn ngập một niềm biết ơn khôn tả. Lời hứa của em không phải là sự liều lĩnh của tuổi trẻ, mà là một niềm tin sắt đá vào tình yêu của họ, vào anh. Và em đã giữ lời. Em đã đến bên anh, theo cách đau đớn và kịch tính nhất có thể. Nhưng cuối cùng, giữa sự khắc nghiệt của thiên nhiên, giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, tình yêu và lời hứa của họ đã chiến thắng. Anh biết, từ giây phút này, không có gì, không cơn bão nào, không trở ngại nào có thể chia cắt họ được nữa. Bởi vì em đã hứa, và em sẽ luôn đến bên anh.