1. Mối tình đẹp – cho đến khi tôi bị phát hiện “quê”
Tôi tên là Lan, 27 tuổi, sinh ra và lớn lên tại một huyện nghèo ở miền Tây. Tôi học đại học tại TP.HCM, tốt nghiệp ngành Kinh tế, rồi ở lại làm nhân viên kinh doanh cho một công ty thực phẩm sạch.
Tôi gặp Tuấn – con trai một chủ tịch tập đoàn bất động sản, trong một lần đi khảo sát thị trường. Anh rất khác với những “cậu ấm” trong phim: giản dị, hiền, và quan tâm thật lòng. Chúng tôi quen nhau hơn 1 năm.
Tuấn không ngại đưa tôi về nhà chơi. Mẹ anh – bà Kim Anh – lúc đầu khá niềm nở. Nhưng mọi thứ sụp đổ vào cái ngày bà về quê tôi dự giỗ tổ cùng tôi.
⸻
2. “Cô nghĩ con tôi sẽ cưới một đứa như cô à?”
Sau khi ăn giỗ, bà Kim Anh kéo tôi vào nhà sau, nói thẳng:
“Cô biết nhà cô nghèo, không có gì. Tôi vẫn lịch sự. Nhưng đừng tưởng cô có thể trèo cao.”
Tôi không nói gì. Bà nói tiếp:
“Cô đú đồ hiệu, đú cách nói chuyện. Nhưng cái chất quê vẫn lòi ra. Con tôi không cần cô dạy nó sống.”
Sau hôm đó, bà ép Tuấn đi du học, ngắt toàn bộ liên lạc. Anh có nhắn tin xin lỗi tôi, nhưng tôi chỉ nhắn lại:
“Không sao. Em tự biết phải đi đâu.”
⸻
3. Tôi không chọn khóc. Tôi chọn làm CEO
Tôi dùng chính cảm xúc đó để dồn vào công việc. Tôi xin nghỉ chỗ cũ, gom 80 triệu tiền tiết kiệm mở cửa hàng thực phẩm sạch nhỏ – bán rau củ từ quê chuyển lên.
Tôi tự livestream, ship đơn, chăm khách từng người. Từ cửa hàng 12m², tôi mở tiếp chi nhánh 2, rồi 3.
2 năm sau, tôi xây dựng nền tảng giao hàng nội vùng cho các nông trại – cung cấp cho hơn 60 cửa hàng tại TP.HCM.
Mọi người gọi tôi là “cô gái nông sản tỷ phú”. Nhưng tôi không quan tâm đến danh. Tôi chỉ muốn đứng vững – bằng năng lực của mình.
⸻
4. Cuộc gặp không ngờ tại hội thảo đầu tư
Một hội thảo về chuỗi cung ứng nông nghiệp được tổ chức, tôi là khách mời chia sẻ mô hình logistics nông trại.
Sau phần trình bày, tôi bước xuống ghế khách. Một người phụ nữ tiến đến, đeo túi Hermès, tóc búi cao.
Là bà Kim Anh.
Ánh mắt bà thay đổi ngay khi tôi quay lại nhìn:
“Cháu là… Lan?”
Tôi mỉm cười:
“Cháu vẫn nhớ bác.”
⸻
5. Lời đề nghị từ người từng gọi tôi là “con quê”
Bà kéo tôi ra góc riêng, nói nhỏ:
“Bên bác đang mở thêm mảng bất động sản nông nghiệp, cần người hợp tác phát triển logistics và đầu ra. Nhưng… vốn đang kẹt. Bên cháu nếu có thể đầu tư thì… bác rất trân trọng.”
Tôi ngước lên:
“Vì cháu giờ có tiền, nên cháu xứng đáng à?”
Bà im lặng. Một lúc sau, bà nói:
“Bác xin lỗi. Bác nhìn sai cháu. Và giờ bác cần cháu thật.”
⸻
6. Tôi đầu tư – nhưng đặt điều kiện
Tôi đồng ý hợp tác, nhưng kèm điều kiện:
1.Bên tôi giữ 70% quyền kiểm soát hệ thống hậu cần.
2.Tên thương hiệu do tôi chọn.
3.Tôi là người duyệt toàn bộ nhân sự và hợp đồng thuê.
Bà ngập ngừng, nhưng rồi ký.
⸻
7. Gặp lại Tuấn – không còn là người cũ
Sau lễ ký kết, Tuấn đến bắt tay tôi. Anh gầy đi, ánh mắt không còn rạng rỡ như xưa:
“Anh xin lỗi… Nếu năm xưa anh mạnh mẽ hơn…”
Tôi lắc đầu:
“Không cần xin lỗi. Nhờ lần đó, em mới biết mình có thể đi xa hơn em tưởng.”
Chúng tôi chỉ nói vài câu. Không hẹn ngày gặp lại.
⸻
8. Kết – Tôi không “trả đũa”. Tôi xây lại cuộc đời mà họ từng xem thường
Tôi không trả thù. Không nhắc lại chuyện cũ trước mặt ai.
Tôi chỉ làm đúng một điều: dùng chính cái “quê” họ từng coi thường – để biến nó thành thế mạnh.
Tôi từng bị gọi là “con ở quê đú sang”.
Giờ tôi là người được giới tài chính mời hợp tác, là người đưa nông sản Việt lên Amazon.
Và tôi biết – có những cú tát không cần giáng xuống mặt. Chỉ cần thành công của bạn… đủ to.