Yêu em từ khi nào?

Yêu em từ khi nào?

Anh gặp em lần đầu tiên trong một buổi chiều mưa tầm tã, khi thành phố như một bức tranh nhòe nhoẹt dưới màn nước xám xịt. Tiệm cà phê nhỏ nằm nép mình bên con hẻm cũ kỹ, tỏa ra thứ hương thơm nồng nàn của hạt rang mới và cả sự cô độc. Anh bước vào, áo khoác ướt sũng, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài. Và em ở đó, như một điểm sáng lặng lẽ giữa không gian tĩnh mịch. Em không phải là một cô gái khiến người ta choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng có một thứ gì đó ở em khiến ánh mắt anh không thể rời đi. Có lẽ là đôi mắt, to, đen láy và sâu thẳm một cách kỳ lạ, như chứa đựng cả một bầu trời tĩnh lặng và những câu chuyện chưa bao giờ kể. Em đang cầm một cuốn sách cũ, những ngón tay thon dài lật từng trang giấy một cách chậm rãi, say mê. Mưa rơi rào rạt bên ngoài khung cửa kính, nhưng dường như em hoàn toàn tách biệt với thế giới ồn ào đó, chìm đắm trong vũ trụ riêng của mình. Anh ngồi ở một góc quầy, gọi một ly đen đá, và vô thức vẽ nguệch ngoạc hình dáng em lên chiếc khăn giấy ẩm ướt. Anh, một người viết văn, luôn tin rằng mình có khả năng quan sát và diễn giải mọi thứ, nhưng lúc đó, anh hoàn toàn bất lực trước sự hiện diện của em. Anh không biết em là ai, từ đâu đến, nhưng có một tiếng thì thầm rất nhỏ trong trái tim anh, nói rằng đây không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Đó là một sự khởi đầu.

Rồi những ngày sau đó, anh trở thành một kẻ “thường trú” tại tiệm cà phê ấy. Anh viết lách, nhưng phần lớn thời gian là để chờ đợi. Chờ đợi cánh cửa kính kia mở ra và bóng hình em xuất hiện. Em thường đến vào cùng một khung giờ, chiều thứ Ba và thứ Bảy, luôn một mình, luôn với một cuốn sách. Anh bắt đầu chú ý đến từng chi tiết nhỏ về em: cách em vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ sau tai, cách em nhíu mày khi đọc đến một đoạn khó hiểu, nụ cười thoáng hiện rồi vụt tắt khi em bắt gặp một câu văn hay. Anh biết em thích uống latte, không đường, và luôn rắc thêm một ít quế. Anh biết em ngồi im lặng hàng giờ, đôi khi nhìn ra ngoài cửa sổ với một ánh mắt xa xôi, như đang tìm kiếm thứ gì đó đã mất. Anh muốn bước tới, muốn hỏi tên em, muốn hỏi về cuốn sách em đang đọc, nhưng có một thứ gì đó ngăn anh lại. Có lẽ là nỗi sợ. Sợ rằng sự xuất hiện của anh sẽ phá vỡ thế giới hoàn hảo mà em đang tạo ra. Và anh, một kẻ sống bằng trí tưởng tượng, lại bắt đầu tưởng tượng ra vô vàn câu chuyện về em. Anh viết về em trong những trang nhật ký của mình, biến em thành nàng thơ thầm kín, một nhân vật bí ẩn trong cuốn tiểu thuyết anh đang viết dở. Em trở thành nguồn cảm hứng, là ánh sáng le lói trong căn phòng tối đầy những câu chữ bế tắc của anh. Anh yêu cái bóng hình ấy, yêu sự tĩnh lặng ấy, yêu cả những điều chưa biết về em. Nhưng anh tự hỏi, đó có thực sự là yêu không? Hay chỉ là sự ám ảnh của một nghệ sĩ với nguồn cảm hứng của mình? Anh không dám chắc.

Rồi một ngày nọ, em không đến. Chiều thứ Bảy ấy, bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, nhưng góc quen thuộc trống không. Anh ngồi đó, ly cà phê nguội lạnh từ trưa đến tối, lòng đầy hoang mang. Một tuần trôi qua, rồi hai tuần. Em biến mất không một dấu vết, như một làn sương mỏng tan biến trong nắng sớm. Tiệm cà phê trở nên vắng lặng một cách kỳ lạ, dù âm nhạc vẫn vang lên, mùi hương vẫn nồng nàn. Anh nhận ra mình đã mất đi một thứ gì đó quý giá mà anh chưa từng thực sự sở hữu. Nỗi trống trải ấy lớn dần, ăn mòn anh từng chút một. Anh không thể viết được nữa. Những con chữ trở nên khô khan, vô hồn. Anh lang thang khắp các con phố, hy vọng mong manh sẽ bắt gặp em ở một góc nào đó. Anh thậm chí còn hỏi thăm chủ quán, một người đàn ông trung niên ít nói, và chỉ nhận được cái lắc đầu. Em là ai? Em đã đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra với em? Những câu hỏi cứ xoáy sâu trong tâm trí anh, khiến anh không thể yên. Và trong cái khoảng thời gian đen tối ấy, anh chợt nhận ra một điều giản dị mà anh đã cố tình lảng tránh: anh yêu em. Không phải yêu cái bóng hình anh tô vẽ, mà yêu chính con người thực của em. Yêu sự hiện diện nhẹ nhàng đó, yêu đôi mắt sâu thẳm đó, yêu cả những im lặng của em. Anh yêu em từ khi nào? Có lẽ là từ cái khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy em trong mưa, khi trái tim anh, thay vì rung động mãnh liệt, lại tìm thấy một sự bình yên lạ kỳ. Nhưng giờ đây, anh đã đánh mất nó.

Ba tháng sau, trong một buổi triển lãm sách cũ, anh tình cờ nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết mà anh biết em rất thích. Một ý nghĩ lóe lên. Anh mua nó, với một hy vọng điên rồ rằng một ngày nào đó có thể trả lại cho em. Anh rời triển lãm, lòng nặng trĩu. Và rồi, như một phép màu, giữa dòng người hối hả, anh nhìn thấy em. Em gầy đi nhiều, khuôn mặt hơi hốc hác, nhưng đôi mắt thì vẫn vậy, sâu thẳm và đầy xúc cảm. Em đang đứng trước một hiệu sách khác, tay cầm một cuốn sách y học dày cộp. Trái tim anh như ngừng đập. Mọi âm thanh ồn ào của thành phố chợt biến mất. Anh tiến về phía em, những bước chân run rẩy. “Xin lỗi…” – giọng anh khàn đặc. Em quay lại. Đôi mắt em mở to, ngạc nhiên, và thoáng chút… xao xuyến? “Anh…” – em lên tiếng, giọng nhẹ nhàng hơn anh tưởng tượng. Anh đưa cuốn sách ra. “Tôi… tôi thấy cô thích cuốn này. Tôi mua nó, nghĩ rằng có thể…” Anh ấp úng không nên lời. Em nhìn cuốn sách, rồi nhìn anh, một nụ cười nhẹ nở trên môi, buồn bã nhưng ấm áp. “Cảm ơn anh.” Chúng tôi nói chuyện. Em kể cho anh nghe. Mẹ em ốm nặng, em đã phải về quê chăm sóc bà suốt ba tháng qua. Giờ bà đã khá hơn, em trở lại thành phố để tiếp tục việc học. Em là một sinh viên y khoa năm cuối. Thì ra, thế giới của em không chỉ có sách và cà phê, mà còn có những lo toan, trách nhiệm và sự hi sinh thầm lặng. Anh hiểu ra vì sao đôi mắt em lại chứa đựng nhiều nỗi niềm đến vậy. Chúng tôi đi dọc con phố dẫn ra bờ sông. Ánh chiều tà vàng óng phủ lên mọi thứ, biến thành phố thành một bức tranh lãng mạn. Anh kể cho em nghe về anh, về nghề viết, về những ngày tháng chờ đợi em ở tiệm cà phê. Anh không giấu giếm cảm xúc của mình. Em lắng nghe, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Em nói: “Em cũng nhận ra anh. Một người luôn ngồi một mình, vẻ mặt đăm chiêu, đôi khi lại nhìn em chằm chằm khiến em… hơi sợ.” Chúng tôi cùng cười. Khoảng cách giữa hai con người xa lạ dần được thu hẹp.

Chúng tôi trở lại tiệm cà phê cũ. Mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có hai con người ngồi đây đã khác. Họ không còn là những kẻ xa lạ chỉ dám quan sát nhau từ xa nữa. Anh nhìn em, thật lâu, và hỏi câu mà anh đã trăn trở suốt bao ngày: “Em biết không? Anh luôn tự hỏi, anh yêu em từ khi nào. Có phải từ lần đầu tiên nhìn thấy em? Hay là từ những ngày tháng chờ đợi dài đằng đẵng? Hay là từ nỗi đau khi em biến mất? Anh vẫn không thể tìm được câu trả lời.” Em im lặng, đôi mắt nhìn xuống ly cà phê đã vơi nửa. Rồi em ngước lên, ánh mắt em sáng long lanh, chân thành. “Còn em,” – giọng em nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng – “có lẽ em yêu anh từ cái cách anh đã không bao giờ từ bỏ hy vọng. Từ cái cách anh tìm thấy em, và đưa cho em cuốn sách ấy. Nhưng cũng có thể, là từ rất lâu rồi, từ những lần em cảm thấy ánh mắt anh đầy ấm áp chứ không hề đáng sợ chút nào. Em cũng không biết nữa.” Chúng tôi nhìn nhau. Không cần một lời tỏ tình nào hoa mỹ, trái tim chúng tôi đã tìm thấy tiếng nói chung. Bàn tay anh tìm đến bàn tay em, một cái nắm tay nhẹ nhàng, ấm áp, nói lên tất cả những điều không thể diễn đạt bằng lời. Mưa lại bắt đầu rơi ngoài kia, những hạt mưa lất phất trên cửa kính, nhưng lần này, nó không còn mang đến cảm giác lạnh lẽo, cô đơn nữa. Nó như một bản nhạc nền cho sự khởi đầu mới của chúng tôi. Anh biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng là một tia sét, đôi khi nó là một dòng chảy âm thầm, len lỏi qua từng kẽ hở của thời gian, của những khoảnh khắc tưởng chừng như rất đỗi bình thường, để rồi khi ta nhận ra, nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn. Và anh, cuối cùng cũng không cần biết mình yêu em từ khi nào nữa. Chỉ cần biết rằng, ngay lúc này đây, và mãi về sau, anh sẽ yêu em. Thế là đủ.